Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1842 - Chương 1842: Lập Vì Thần Tố, Ngã Vì Hoàng Thổ

Chương 1842: Lập Vì Thần Tố, Ngã Vì Hoàng Thổ

Tuy chỉ là thuật lại, nhưng giọng điệu bắt chước lại phải nói là đặc biệt tinh túy.

Tỷ như –

“Khương Vọng tên khốn kiếp kia, thật là cái thứ đồ gì ấy...”

“Thật không nghĩ tới Khương Thanh Dương mặt người nhưng dạ thú, lại dám làm ra loại chuyện này...”

Khương Vọng cực kỳ hờ hững nghe hết những lời này.

Hắn phát hiện thế mà chính bản thân đã dám vô pháp vô thiên ở trong Dao Quang phường mà đá cửa nhà quả phụ, dám đào cả mộ phần của người khác trên Cản Mã Sơn, bao che tàn dư của Dương thị, hãm hại tướng quân Tào Giai, là mật thám của Bình Đẳng quốc, sát thủ của Địa Ngục Vô Môn, thành viên bí mật của Điếu Hải Lâu, có âm mưu lật đổ quốc gia, nhúng tay vào việc tranh giành ngôi vị...

Sau khi thuật lại một lần tất cả lời đồn đãi trong thành Lâm Tri, Trọng Huyền Thắng cười hỏi: “Thế nào? Bây giờ huynh cảm thấy thế nào?”

Khương Vọng hỏi lại: “Có người tin không?”

“Tại sao lại không có ai tin? Vì huynh là thiên kiêu của Tề quốc sao? Hay là anh hùng của Tề quốc, giành được vị trí xuất sắc nhất ở Quan Hà Đài, giương cao ngọn cờ của Tề quốc hay sao?”

Trọng Huyền Thắng lại nói: “Tượng thần được thờ cúng ở trên đài cao kia, căn bản cũng chỉ được làm từ bùn đất mà thôi. Nếu có thể được đặt trên bàn cúng bái, thì cũng có thể bị đạp dưới chân. Huynh cho rằng huynh đã là kim thân bất hoại rồi sao? Ngay cả các cường giả kim khu ngọc tủy vẫn còn có thể bị đánh cho vỡ tan, huống chi là huynh mới chỉ có một chút quang hoàn mơ hồ này?”

*kim thân bất hoại: thân vàng không thể hỏng, ý chỉ thân thể cứng rắn không thể hư hỏng, nghĩa bóng chỉ đến con người có một địa vị không thể bị lay chuyển bởi chuyện gì.

*kim khu ngọc tủy: thân vàng tủy ngọc, ý nghĩa gần giống kim thân bất hoại.

*quang hoàn: ánh hào quang phát ra từ một người hay một vật

Khương Vọng thực ra không hề để ý, vì những lời đồn đại này đều là những chuyện vô căn cứ, nhưng khi nghe Trọng Huyền Thắng nói đến đây thì cũng nhịn không được mà hỏi: “Vậy bây giờ có bao nhiêu người đang đạp lên bùn đất vậy?”

“Toàn bộ người trong thành Lâm Tri.” Trọng Huyền Thắng ánh mắt sâu kín, ngoắc ngoắc ngón tay trỏ nói: “Bây giờ không chỉ người ở đầu đường cuối hẻm đang ra sức mắng huynh, đến cả một số vị trong triều đình cũng đang kiến nghị đi bắt huynh về quy án, có người trực tiếp muốn đi bắt huynh, có người lại muốn điều tra kỹ càng từ trấn Thanh Dương, tra hỏi những thuộc hạ dưới trướng của huynh....Thậm chí cũng có người muốn thu hồi Thái Hư Giác Lâu trong thành Thiên Phủ của huynh về quyền sở hữu của quốc gia cơ, hoài nghi huynh có thể dùng nó để thông tri gián điệp cho ai đó không!”

Khương Vọng cười rồi.

“Huynh cười như thế này nhìn có vẻ châm chọc.” Trọng Huyền Thắng cười khẽ nói.

“Ta chỉ cảm thấy...” Khương Vọng nói: “Ta đã bán mạng ở Mê Giới, cũng tranh giành vinh quang cho Tề quốc ở Quan Hà Đài, ta đã làm từng ấy chuyện vì Tề quốc, đã lấy được từng ấy chiến công, hẳn là ta phải giành được một chút tín nhiệm chứ.”

“Tất nhiên là vẫn có người tin tưởng huynh.” Trọng Huyền Thắng trả lời: “Ví dụ như ta, lại ví dụ như Thập Nhất.”

“Huynh không hiểu.” Khương Vọng lắc lắc đầu: “Tin tưởng của bọn huynh, phần lớn là xuất phát từ cảm tình. Ý ta muốn nói là, tại sao những người không quen không biết ta, nhưng chỉ vì vài ba câu đồn đại, liền đưa ra phán đoán với ta, còn đối với những việc ta đã làm được thì lại làm như không thấy?”

“Là huynh không hiểu.” Trọng Huyền Thắng nói tiếp: “Có rất nhiều lúc, những thứ mà người ta nói thực ra hoàn toàn không hề có liên quan gì đến những chuyện huynh làm. Thế giới này chính là như vậy đấy, Khương Vọng. Huynh vẫn không thể nhìn rõ ràng được sao? Lúc huynh thắng thế thì cao tận đỉnh mây, tất cả mọi người đều phải ngẩng đầu nhìn huynh, lúc mà huynh thất thế thì điệt lạc trần ai, những người đi ngang qua huynh chẳng lẽ lại không muốn đạp vài phát hay sao? Cực kỳ thuận tiện mà!”

*Điệt lạc trần ai: Rơi xuống bụi bặm, bùn đất, ý chỉ bị rơi vào hoàn cảnh khó khăn.

“Phải không?” Biểu tình của Khương Vọng tràn đầy phức tạp.

“Những người tâng bốc nịnh nọt huynh hôm nay, chưa chắc đã không phải là những người sẽ đạp huynh xuống ngày mai.” Trọng Huyền Thắng đột nhiên ha ha cười lớn nói: “Không cần phải nghiêm túc như thế đâu, Khương đại nhân! Ta chỉ là muốn làm cho huynh thích ứng trước một chút mà thôi. Bây giờ có nói thế nào thì huynh cũng đường đường là đại quan tam phẩm, những chuyện như thế này, về sau hãy còn nhiều đấy! Tề quốc cường đại, nhưng chỗ cao thì lại cực kỳ chật chội, bon chen. Huynh đi càng cao, thì càng trải qua nhiều thứ!”

Khương Vọng nếm ra được một chút mùi vị không thích hợp bèn hỏi: “Để cho ta thích ứng trước, là có ý gì?”

Trọng Huyền Thắng không hề có nửa điểm ái ngại nói: “Đồn huynh là mật thám của Bình Đẳng quốc thì coi như cũng được đi, đồn huynh có ý đồ phục quốc thì cũng là điều dễ hiểu. Nhưng tại sao lại có người đồn huynh đạp nát cửa nhà quả phụ, đào bới phần mộ người khác?”

“Tại sao vậy?” Khương Vọng nhìn hắn ta hỏi.

“Ta làm đấy!”

Trọng Huyền Thắng nhìn có vẻ còn có chút đắc ý: “Lúc đó không biết là huynh còn sống hay đã chết. Thế là ta liền dựa theo tình huống huynh còn sống, thuận tay xử lý một chút.”

Khương Vọng coi như cũng đã hiểu được một phần mạch suy nghĩ của Trọng Huyền Thắng rồi, nhưng hắn vẫn cảm thấy răng ngưa ngứa nói: “Cứ xem như là muốn khuấy đục vũng nước thì cũng không cần phải đồn ta đào mộ phần người ta chứ?”

Nụ cười tươi rói của Trọng Huyền Thắng tràn ra trên đám thịt mỡ, nói: “Nói như vậy thì huynh không bài xích vụ đạp cửa nhà quả phụ hả?”

Khương Vọng bị nghẹn đến không nói lên lời, buồn bực một lúc lâu rồi mới nói: “Thật chỉ có huynh.”

“Huynh tưởng rằng đây đã là xong rồi sao?”

Trọng Huyền Thắng mặt đầy cổ quái nói: “Thế mà còn có người đồn ta với huynh là đoạn tụ chi phích đấy. Nói chúng ta luôn mượn cớ để ở cùng một chỗ, từ biệt phủ Hà Sơn cho đến phường Diêu Quang đều như hình với bóng, không rời nhau nửa bước.”

“Nhưng cái này không phải ta làm đâu đấy.” Hắn ta bổ sung.

Khương Vọng ngạc nhiên nói: “Vậy thì ai làm cơ chứ? Tạo ra lời đồn đại như thế có ý nghĩa gì à?”

“Ai mà biết được.” Trọng Huyền Thắng thờ ơ nói: “Huynh đứng ở vị trí càng cao, thì người nhìn thấy huynh càng nhiều. Mà con người mà, một khi đã nhiều lên thì loại quái quỷ gì cũng có, có lớn, có bé, cũng có dài, có ngắn.”

Khương Vọng trợn trắng mắt nói: “Huynh đây là đang nói người hay sao?”

Bình Luận (0)
Comment