Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1848 - Chương 1848: Điều Ước

Chương 1848: Điều Ước

Khương Vọng lấy ra từ trong hộp trữ vật một bộ y phục mới, khoác ở bên ngoài tiên y. Mặc dù mặc như thế này quả thực không thoải mái lắm, nhưng trước khi tiên y được chữa chữa xong thì cũng chỉ đành thế mà thôi.

Hắn nhanh chóng bước ra ngoài.

“Ư ử ư ử.”

Tiểu hôi cẩu kia thế mà lại chạy vội đến bên chân của Khương Vọng. Lúc thì chạy ra đằng trước, lúc lại vòng ngược ra sau, gấp đến độ muốn rung chân.

Khương Vọng cúi đầu buồn cười nói: “Ngươi muốn đi theo ta hay sao?”

Tiểu cẩu đột nhiên phúc chí tâm linh*, nó đứng thẳng người dậy bằng hai chân sau, hai chân trước phục lên trên bắp chân của Khương Vọng, mắt nhìn chắm chăm vào Khương Vọng.

* Ý chỉ khi phúc đến thì lòng cũng sáng ra (khi vận may đến, thì người ta linh hoạt khôn ngoan hơn)

Cũng không biết là do trước giờ nó vốn thông minh như vậy, hay là do ăn quả thiết tương đã giúp nó tăng thêm linh tính.

“Chó con à chó con.” Khương Vọng cười xòa, sau đó lại thở dài một tiếng: “Đi theo ta ngươi sẽ thành vô gia cư đấy. Ta còn là người nhà có tang nữa.”

Đương nhiên không nghiêm trọng đến mức kiểu “nhà có tang”. Hắn có những người bằng hữu của hắn ở thành Lâm Tri, lại có Trọng Huyền Thắng khống chế thế cục. Trấn Thanh Dương nhất định sẽ không có chuyện gì. Nhưng bây giờ hắn cũng đích xác là bị đuổi ra khỏi “cửa nhà”, khó tránh khỏi có chút lo lắng.

Tiểu cẩu tất nhiên là nghe không hiểu hắn đang nói cái gì. Mà cho dù có nghe hiểu đi chăng nữa, thì nó cũng chỉ càng vui vẻ hơn. Không cần làm việc mà cũng có cơm ăn, ở đâu ra chuyện tốt như thế chứ?

Cái đuôi nhỏ lắc lư vô cùng hăng say. Đối với người bạn nhỏ cùng hắn "Luân lạc chân trời" lúc này, Khương Vọng vẫn là có chút thương tiếc, nếu không hắn cũng sẽ không cho nó quả thiết tương ăn.

Vì vậy hắn giơ tay ra, một tay nhấc tiểu cẩu đi xuống dưới lầu.

Chủ nhà là một lão nhân gia khoảng hơn sáu mươi tuổi, lúc này ông ta đang ngồi trên ghế, lười biếng tắm nắng. Lúc Khương Vọng đã đi đến trước mặt ông ta thì ông ta mới mở hé đôi mắt mơ màng nhìn hắn.

Nhưng ông ta chỉ nhìn thấy một người nam tử mặc áo xanh, cao gầy mảnh khảnh, tư thái ung dung, nhẹ nhàng tựa tiên nhân, chỉ cần có phần khí chất này thì chính là một nhân vật bình thường khó gặp.

Khương Vọng nhấc con chó trong tay một cái, cười hỏi: “Lão nhân gia, đây là chó con nhà ông hay sao? Có thể bỏ thứ yêu thích này không?”

Lúc này lão nhân gia mới chú ý tới tiểu hôi cẩu bị xách ở trong tay của Khương Vọng.

Tiểu cẩu tuy là bị xách lên nhưng không thể biểu hiện khó chịu, thậm chí còn há miệng thè lưỡi, cái đuôi không ngừng ve vẩy.

“Xem ra nó rất thích ngươi.” Ông lão phất phất tay: “Con chó lớn nhà ta mới hạ sinh một đàn chó con. Con này là con yếu nhất, nên luôn bị khi dễ. Ngươi mang nó đi đi, chỉ cần đối xử tốt với nó là được.”

“Thực cảm tạ.” Khương Vọng vừa nói vừa cầm một khối bạc vụn đặt lên trên cái bàn trà bên cạnh cái ghế lão nhân gia đang ngồi : “Đây là tiền mua chó.”

Thực ra không phải hắn không thể lấy ra nhiều tiền hơn, hắn còn có thể tiêu vài viên đạo nguyên thạch ấy chứ.

Nhưng đột nhiên có tiền bạc nhiều, chắc chắn không phải phúc.

“Thế này thì làm sao được.” Lão nhân gia ngay lập tức ngồi dậy, đẩy thỏi bạc về phía Khương Vọng: “Chó nhà ta chỉ là chó đất, không đáng nhiều tiền đến thế.”

“Thu tiền đi lão nhân gia. Để cho người khác an tâm, thì cũng chính là đang tích công đức.” Khương Vọng giọng ôn tồn, cười một tiếng, xoay người bước đi liền biến mất khỏi tầm mắt của lão ta.

Lão nhân gia sững sờ một lát, rồi lại nhìn vào thỏi bạc đang nằm trong tay mình. lúc này ông ta mới xác định là mình không phải gặp ảo giác, vừa rồi ông ta thực sự đã gặp một tu sĩ siêu phàm!

Nhưng vị lão gia siêu phàm này không hề giống với các vị lão gia siêu phàm mà ông ta từng nghe qua, hay quỳ gối cầu khẩn qua.

...

...

...

Lúc Trọng Huyền Thắng đang nói chuyện với Khương Vọng ở Thái Hư Huyễn Cảnh, kỳ thực chân thân của hắn ta đang ở trong phủ Định Viễn Hầu. Tất nhiên thế cục không có nhẹ nhàng như những gì hắn ta nói cho Khương Vọng. Đây là một ván cờ cực kỳ phức tạp, những kỳ thủ tham gia trong ván cờ này đều là những người có ý chí vô cùng sáng suốt. Cho dù hắn ta có thông minh thế nào đi chăng nữa, thì dù sao lực lượng cũng có hạn, không thể làm chủ được ván cờ này. Hắn ta chỉ là đang lấy hạt dẻ ở trong lò* mà thôi.

* Ví với việc bất chấp nguy hiểm làm việc cho người khác, mà bản thân mình bị mắc lừa không được gì

Tất nhiên hắn ta từ trước đến giờ vẫn luôn có chỗ dựa là đường thúc Trọng Huyền Trử Lương của hắn ta.

“Nhìn dáng vẻ này thì hắn không có chuyện gì hết đúng không?” Trọng Huyền Trử Lương hỏi.

Vị đại nhân vật danh tiếng hung ác hiển hách này, bây giờ trông lại vô cùng ôn hòa. Trên mặt ông ta lộ vẻ tươi cười, người tựa vào trên ghế xích đu, chậm rãi lắc, nói chuyện cũng là ngữ khí nhẹ nhàng chậm chạp.

Ai có thể tưởng tượng được là một ông lão ôn tồn ấm áp như vậy, cuối cùng lại thành danh do giết người cơ chứ ? Hơn nữa, ông ta còn “Am hiểu nhất giết người” !

Trọng Huyền Thắng có dáng người khá giống với ông ta, nhưng mập hơn mấy phần, nghe vậy thì trả lời: “Chắc là bị thương khá nặng, nhưng mà bây giờ an toàn rồi. Ta nói hắn tạm thời không nên quay lại Tề quốc, tùy tiện đi đâu đó chơi một chuyến. đợi cho đến khi tất cả mọi chuyện lắng xuống rồi hãy quay trở về. Miễn cho mấy người kia lại làm văn chương trên người hắn.”

Trọng Huyền Trử Lương gật gật đầu hỏi tiếp: “Hắn có biết trong nước bây giờ tình hình như thế nào không? Hắn có phản ứng gì?”

“Ta nói hết với hắn rồi, còn về phản ứng à...” Trọng Huyền Thắng cười nhẹ nói: “Chung quy thì cũng có chút khó chịu đi.”

Trọng Huyền Trử Lương nhẹ giọng nói: “Mấy chuyện như thế này, trước đây đã có, bây giờ lại có, tương lai cũng sẽ có. Ngươi nói hắn đừng quá xem trọng chuyện danh tiếng. Con người Khương Vọng này cái gì cũng tốt, chỉ là làm người, hành sự, trói buộc quá lớn.”

Trọng Huyền Thắng lắc đầu một cái nói: “Thứ trói buộc hắn cũng không phải là danh tiếng, mà là bản nguyện. Hắn nguyện ý, cho nên hắn đi làm. Hắn không muốn, cho nên hắn cự tuyệt. Trục danh hay là trục lợi đều không phải là cái mà Khương Vọng cần. Cái mà hắn cần, chính là không thẹn với lòng.”

Trọng Huyền Thắng ngắm nhìn bầu trời phía tây một lát, chỉ thấy ánh nắng chiều rực rỡ, đỏ như máu vậy.

“Nếu như có một ngày, hắn cảm thấy cõi đời này không có người nào không thể giết, thế gian này không có người nào không thể hận... Hắn có thể ác hơn cả người ác nhất trên thế gian này.”

Bình Luận (0)
Comment