Dư Bắc Đấu xuất hiện từ trên không trung, tự nhiên như đẩy một cánh cửa, bước từng bước một vào trong.
Lúc này quẻ đài đã bị phá hủy, xác chết vẫn còn đó.
Ngay lập tức ông ta nắm bắt được tin tức mà mình muốn.
Nhưng cùng lúc đó, những miếng thịt dần dần được ghép lại chắp vá, tạo thành khí tức hung bạo đáng sợ, tất nhiên không thể bị ông ta bỏ qua.
“Tuyệt Tình Tuyệt Dục Huyết Ma Thân?” Dư Bắc Đấu cau mày.
Bây giờ là lúc để đưa ra lựa chọn.
Là Tuyệt Tình Tuyệt Dục Huyết Ma Thân, hay là quẻ sư có tên gọi Đoán Mệnh Nhân Ma?”
“Phì!” Dư Bắc Đấu phun một bãi nước bọt vào ma thân đang ghép vào với nhau.
Ông ta quay người bay về hướng Đoán Mệnh Nhân Ma chạy trốn: “Đã là bàng môn tả đạo còn quản chuyện của dân đen làm quái gì! Đây là việc của Nguyễn Tù!”
Trong nháy mắt, bóng dáng ông ta biến mất.
Sau khoảng thời gian thai nghén, những mảnh thịt vụn của Tịnh Dã trong sân đã được ghép lại với nhau.
Nhưng đó không còn là diện mạo của Tịnh Dã nữa, thay vào đó là một ông già âm trầm u ám, khuôn mặt trắng bệch và không có râu.
Nếu Dương Huyền Sách có thể ở đây, hiển nhiên hắn ta có thể nhận ra Lưu Hoài – Chấp bút thái giám của hoàng triều Dương thị.
Đáng tiếc trong sân không có ai.
Ánh mắt Lưu Hoài sửng sốt, dường như còn đang suy nghĩ trạng thái hiện tại của mình. Sau đó vung tay một cái, tất cả xác chết trong sân đều hóa thành huyết quang, thu vào trong cơ thể.
Gã nuốt nước bọt, cảm nhận được cơn đói cồn cào đã lâu ngày không thấy.
Sau đó gã nhìn trái nhìn phải, cảm nhận hơi người đông đúc ở trong thành, lộ ra vẻ mặt tươi cười.
“Lão thái giám chết tiệt, cười lên trông thật buồn nôn!”
Một cái đế giày in trên mặt gã, che đi nụ cười của gã, sau đó giẫm lên đầu rồi đạp gã ngã xuống đất.
Dư Bắc Đấu ăn mặc lôi thôi lếch thếch, bấm quyết cực nhanh, từng đạo từng đạo lệnh ấn thành hình, ấn trên người Lưu Hoài, còn không ngừng hùng hùng hổ mắng: “Ông đây chỉ muốn tranh việc của Nguyễn Tù, đồ chết tiệt nhà ngươi! Tức chết hắn!”
...
Trên Tinh Nguyệt Nguyên, Khương Vọng đã lần nữa tích đầy tinh lực, đột nhiên cảm thấy tim đập mạnh.
Như thể có một bàn tay vô hình nào đó bóp nghẹt cổ họng và trái tim hắn.
Nhưng hạt giống thần thông đen trắng đại biểu cho thần thông Lạc Lối lại chỉ xoay tròn xung quanh, chứ không còn biểu hiện gì khác.
Khương Vọng phóng tầm mắt ra xa, thấy trời cao khoáng đạt, vạn dặm trong lành.
Trên Tinh Nguyệt Nguyên rộng lớn, một con chó nhỏ màu xám dường như đang chạy nhảy tung tăng không biết mệt mỏi. Khương Vọng mở miệng hét lên, mới nhớ ra mình còn chưa đặt tên cho con chó.
Ngươi thật là ngốc, gọi là Xuẩn Hôi vậy.
Sau khi suy nghĩ nghiêm túc một hồi, hắn liền hét lên: “Xuẩn Hôi!”
Con chó săn nhỏ không biết đây là tên mới của nó, nhưng khi nghe thấy giọng của Khương Vọng, nó vui vẻ quay đầu lại, ve vẩy cái đuôi, sau đó tung tăng chạy về trên mặt cỏ nhấp nhô.
Khương Vọng một tay nhấc nó lên, tiện tay dẫn động dòng nước, tắm cho nó trong tiếng ngao ngao phản đối.
Đây là thuật Nhiệt Thủy kết hợp giữa Thủy hành và Hỏa hành.
Sau khi tắm xong, lại dùng thuật Nhiệt Phong kết hợp giữa Phong hành và Hỏa hành để làm khô lông con chó nhỏ tên là Xuẩn Hôi này.
Khi có gió thổi, Xuẩn Hôi hoàn toàn nhắm chặt hai mắt, cái đầu nhỏ của nó ngoẹo qua ngoẹo lại trốn tránh.
Nhưng cho dù khó chịu thế nào đi nữa, tay Khương Vọng đặt ngay cạnh móng vuốt cũng không bị nó cào một lần nào. Nó cúi đầu là có thể cắn Khương Vọng, nhưng từ khi rời đi cùng hắn, nó chưa từng nhe răng thêm lần nào nữa.
Dư Bắc Đấu đang bận rộn với việc trấn áp Huyết Ma Thân ở thành Dẫn Quang.
Khương Vọng đem Xuẩn Hôi rời khỏi Tinh Nguyệt Nguyên.
Còn Trọng Huyền Thắng đang ở trấn Thanh Dương, vì hộ thân phù dùng một lần mà Dư Bắc Đấu để lại cho Khương Vọng... tức sùi bọt mép.
Ngón tay mập mạp của hắn ta gần như sắp chọc vào mặt Trương Vệ Vũ đến nơi: “Ngươi định tính sao đây, ta nói cho ngươi biết, tuyệt đối không thể cho qua! Nhất định phải bồi thường! Ngươi có biết hộ thân phù của Dư Bắc Đấu quý giá như thế nào không? Khương Vọng huynh đệ của ta tư chất ngút trời, tài năng vô song mới xứng đáng với báu vật này. Dư Bắc Đấu sao có thể đưa cho người bình thường được hả? Hôm nay có ai cầu xin cũng vô ích. Nếu ngươi không đền, ta sẽ đi tìm Trần đại phu để đòi, đòi Trần đại phu còn không được nữa, ta muốn đến trước mặt bệ hạ kiện cáo!”
Trương Vệ Vũ biết loại việc tìm đến chỗ Triều nghị đại phu Trần Phù để đòi nợ... Tên mập này thực sự có thể làm ra.
Loại việc tìm chỗ chết thế này, nếu như y làm thì sẽ là đánh cược tiền đồ cả đời của mình. Đổi thành con cháu thế gia xuất thân từ danh môn cao quý như Trọng Huyền Thắng thì nhiều lắm cũng chỉ bị nói một tiếng lỗ mãng.
Vì vậy Trọng Huyền Thắng có thể dùng xuất thân của mình như một vũ khí, nhưng y phải nghiêm túc đối đãi.
Thế giới vốn dĩ không công bằng.
Tề quốc đã tồn tại quá lâu, những tam công cửu khanh (1) nhiều đời nối tiếp nhau kia đã dùng năm tháng để xây dựng khoảng cách này.
(1) tam công cửu khanh: chín quan viên cao cấp phụ trợ quốc quân thời cổ.
Một người xuất thân bình thường như y phải nỗ lực gấp nhiều lần mới có thể leo lên một vị trí tương đương, mới có thể vào lúc này, trong chuyện này, tranh chấp với bọn họ.
Y lạnh mặt đáp: “Chuyện mà ta phải chịu trách nhiệm thì ta sẽ tự mình chịu.”
“Nói chuyện với ta cũng vô ích!” Trọng Huyền Thắng xua tay mập mạp: “Lấy tiền mới là chân lý!”
Hắn xòe năm ngón tay ra trước mặt Trương Vệ Vũ, vô cùng ngang ngược: “Bồi thường tiền!”
Trương Vệ Vũ vẫn lạnh lùng: “Ta không có nhiều tiền như vậy.”
“Không có tiền mà còn kiêu ngạo như vậy hả?” Giọng Trọng Huyền Thắng đột ngột cao lên: “Trương Vệ Vũ à Trương Vệ Vũ, ngươi làm sao vậy hả? Đường đường là Lại bộ lang trung Tứ phẩm, có mấy nghìn nguyên thạch mà cũng không lấy được ra?”
“Bản quan giữ mình trong sạch liêm khiết.” Trương Vệ Vũ dừng lại một chút, sau đó nói: “Thứ đó không đáng nhiều tiền đến thế.”
Trọng Huyền Thắng cố gắng mở to hai mắt, tràn đầy kinh hãi: “Đó là tâm huyết của Dư Bắc Đấu, tặng cho huynh đệ của ta đó! Dư Bắc Đấu là người như thế nào, ngươi còn không biết hay sao hả? So với Trần Phù đại phu chỉ mạnh hơn chứ không yếu hơn! Thử hỏi nếu đồ vật yêu thích của Trần Phù đại phu bị phá hủy thì ba nghìn viên nguyên thạch có giải quyết vấn đề này được không?”
“Làm người phải chịu trách nhiệm đó Trương Vệ Vũ!” Trọng Huyền Thắng rất đau lòng: “Mấy tháng trước, Khương Vọng huynh đệ của ta tu luyện trong Mê giới, không cẩn thận làm hỏng một chiếc Chước Nhật Phi Chu của Dương cốc. Ta đến mắt cũng không thèm chớp, thay hắn bồi thường ba nghìn nguyên thạch ngay tại chỗ! Cái gì gọi là thể diện hả? Đây chính là thể diện! Trương Vệ Vũ, dù thế nào ngươi cũng là nhân vật có chút mặt mũi, vậy mà cứ lần lữa không chịu trả, thật đáng thất vọng!”