Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1878 - Chương 1878: Sơn Hải (1)

Chương 1878: Sơn Hải (1)

Hai người đang nói chuyện thì lại có một bộ khoái vội vã đi tới, nói nhỏ bên tai Trịnh Thương Minh điều gì đó.

Trịnh Thương Minh là người đi cùng Trọng Huyền Thắng vào trong nhà lao cứu người, nghe được liền biến sắc.

Trọng Huyền Thắng liếc nhìn hắn ta, cũng không định hỏi cái gì.

Trịnh Thương Minh ngẫm nghĩ, rồi vẫn truyền âm: "Đệ tử đích truyền của Nhạc Lãnh là Khâu Nhất Phàm, đã bị chứng thực là thành viên của Bình Đẳng quốc Hiện tại Nhạc Lãnh đã bị đẩy vào Thiên lao!"

Thiên lao và khu nhà tù thuộc Đô Thành Tuần Kiểm Phủ, nơi mà bọn họ đang đứng này căn bản không phải cùng một cấp bậc.

Tội phạm bị giam giữ trong đó, ngay cả Chính Sự Đường đều quan tâm! Có thể nói nếu tiến vào thì không có khả năng ra ngoài.

Mà Nhạc Lãnh bị đẩy vào Thiên lao, cũng mang ý nghĩa cuộc tranh đấu giữa Nhạc Lãnh và Lệ Hữu Cứu đã kết thúc.

Cái chết của Hoàng Dĩ Hành, thống soái Xuân Tử quân Tào Giai bị nói xấu, thiên kiêu đế quốc Khương Vọng bị đuổi giết, hãm hại, cả nhà tổng bộ đầu thành Chiếu Hành bị diệt.. hàng loại sự kiện này đều đẩy lên đầu Nhạc Lãnh.

"Chuyện này cứ kết thúc như vậy chứ..." Trọng Huyền Thắng nhếch miệng.

"Vẫn đang tra khảo, thế nhưng hẳn là không cần đợi quá lâu." Trịnh Thương Minh truyền âm nói: "Có thể kêu Khương Vọng trở về rồi."

"Còn sớm lắm." Lời này của Trọng Huyền Thắng cũng không truyền âm, mà là nói thẳng ra: "Đây chỉ là hiệp thứ nhất."

"Cái gì mà hiệp thứ nhất?" Tịnh Lễ hòa thượng hỏi.

"Hồng Tụ Chiêu là hiệp thứ nhất, trong Lâm Truy có rất nhiều tiết mục mà, vô cùng đặc sắc." Trọng Huyền Thắng nói với giọng đầy ý vị sâu xa, cười lớn dẫn đường: "Tiểu thánh tăng, tới, mời tới bên này!"

...

...

Khi sư huynh hờ của mình gặp nạn chịu khổ tại Lâm Truy, mà Khương Vọng lại đang tại Thái Hư Huyễn Cảnh, cảm thận Thủy Quyển Thuật của Tả Quang Thù.

"Rất không tệ!"

Hơi nước trên mặt đất còn chưa tản đi hết, trận chiến lại đã kết thúc.

Khương Vọng khen ngợi: "Thuật này đã không thua Hỏa Giới của ta rồi, ta hoàn toàn không tìm ra nơi sơ hở nào, chỉ có thể dùng sức mạnh phá. Ngươi đúng là một thiên tài hiếm thấy!"

Khác với việc Khương Vọng ngồi xếp bằng trên mặt đất với vẻ tùy ý, mặc dù Tả Quang Thù bị đánh tới mức gương mặt cháy đen, búi tóc tán loạn, thế nhưng vẫn đứng thẳng với dáng vẻ đường đường.

Nghe được lời đó, cũng chỉ hừ lạnh, nói: "Điều này thì có gì đáng khen chứ? Căn bản cũng không tốn sức mà."

Khương Vọng nhìn y từ trên xuống dưới, cười không nói.

Một lát sau, Tả Quang Thù cũng không chịu nổi loại ánh mắt này, cứng nhắc chuyển qua chuyện khác: "Ta nghe nói ngươi gặp chuyện tại Tề quốc rồi?"

Khương Vọng bĩu môi nói: "Tin tức truyền đi cũng nhanh quá đi chứ."

"Ngươi là Thiên hạ đệ nhất Nội Phủ, quán quân của Hoàng Hà Hội mà." Giọng nói Tả Quang Thù hơi ghen ghét.

Khương Vọng cười lớn, nói: "Lần này ngươi không thể tham gia, chờ lần sau, ngươi hãy đi lấy quán quân trận không hạn chế đi!"

"Tình huống nơi đó... thế nào rồi?" Tả Quang Thù lại hỏi.

"Không có vấn đề gì lớn!" Khương Vọng nói với giọng thoải mái: "Có người đang xử lý chuyện bên Tề quốc thay ta, khoảng thời gian này ta chỉ cần đi du lịch là được rồi."

"Ta nói là..." Tả Quang Thù ngẫm nghĩ, vẫn nói ra: "Ngươi có muốn tới Sở quốc tham quan hay không?"

Hai tay Khương Vọng chống ra sau, ngửa đầu lên nhìn Tả Quang Thù với vẻ hăng hái: "Phản Tề chuyển Sở, theo ngươi lập nghiệp sao?"

Bị thái độ trêu chọc trẻ con của hắn chọc giận, Tả Quang Thù giơ chân lên, nói: "Theo ta thì sao hả? Ta còn chưa chắc thu ngươi nữa đây!"

"Được rồi được rồi." Khương Vọng qua loa dỗ dành một câu, sau đó hỏi: "Đã không phải xấc láo tới mức nghĩ thu ta làm tiểu đệ, vậy để ta đi Sở quốc là có chuyện gì sao?"

Tả Quang Thù hừ lạnh một tiếng, rồi nói với vẻ nghiêm túc: "Sơn Hải Cảnh sắp mở, tới lúc đó sẽ có rất nhiều người tham dự vào, nếu như ngươi có thời gian, ta muốn mời ngươi cùng vào trong. Bí Cảnh này là do Hoàng Duy Chân để lại, tương truyền Cửu Phượng chi Chương của ông ấy cũng ở trong bí cảnh này!"

Đối với cái tên Hoàng Duy Chân này, Khương Vọng cũng không xa lạ gì.

Sở dĩ Sở quốc có thể "truyền bá thuật pháp khắp thiên hạ", ở mức độ rất lớn cũng là do có sự tồn tại của Diễn Pháp Các.

Mà Diễn Pháp Các, hoàn toàn do một mình Hoàng Duy Chân sáng tạo ra.

Có thể nói, vị cường giả trong lịch sử Sở quốc này, dựa vào sức một mình, cất cao cấp độ siêu phàm trên toàn bộ Sở quốc, có thể nói là vĩ đại!

Ngay cả hạng người kiêu ngạo như Hạng Bắc, khi nói tới ba nỗi hận trong cuộc đời, nỗi hận đầu tiên chsinh là "không sinh sớm chín trăm năm, không thể gặp mặt Hoàng Duy Chân".

Đủ để thấy địa vị của Hoàng Duy Chân trong lòng người Sở quốc.

"Hoàng Duy Chân..."

Khương Vọng lẩm bẩm cái tên này, không khỏi hỏi: "Vật do tiên hiền Sở quốc để lại, không phải người nước Sở cũng có thể lấy sao?"

"Người nước khác tự mình tới tất nhiên không được, thế nhưng được ta mời lại khác." Tả Quang Thù nói: "Sơn Hải Cảnh đối với chúng ta cũng có quy tắc riêng, ta có thể mời một người trợ giúp."

"Ồ?" Khương Vọng ranh mãnh hỏi: "Vậy làm sao lại có phần của ta chứ? Ta nhớ rằng có một... cô nương đó có họ Khuất đúng không?"

"Đang êm đang đẹp tự nhiên nhắc tới nàng ta làm cái gì!" Gương mặt tuấn tú của Tả Quang Thù ửng đỏ, cuối cùng cũng nói với giọng buồn bực: "Chính nàng ấy cũng tham gia!"

"A~" Khương Vọng kéo âm cuối ra thật dài, sau đó giả bộ như bừng tỉnh đại ngộ, thở dài nói: "Không nghĩ tới đường đường Thiên hạ đệ nhất Nội Phủ như ta, lại là phương án dự bị!"

"Ngươi có tới hay không?" Tả Quang Thù nhìn hắn chằm chằm: "Không tới thì thôi!"

Khương Vọng vội vã nghiêm mặt lại, nói: "Nếu như chỉ có thể mời một người hỗ trợ mà nói, trên đời này không còn người nào thích hợp hơn so với ta cả!"

Tả Quang Thù trợn trắng mắt, nói: "Vậy thì cứ quyết định như vậy đi."

Khương Vọng vốn cũng không phải là người kiêu căng gì, thế nhưng không hiểu ra sao, khi đứng trước Tả Quang Thù, luôn luôn thể hiện vẻ kiêu ngạo.

Nghe vậy thì cười lớn, nói: "Được, tiểu Quang Thù, cứ quyết như thế đi! Chờ ta dẫn ngươi đánh xuyên Sơn Hải Cảnh đi!"

Mặc dù hắn biết, nói là mời hắn trợ giúp, còn không bằng nói Tả Quang Thù muốn giúp hắn.

Mời hắn tới Sở quốc, nếu như thế cục tại Tề quốc trở nên bất lợi, thì tại Sở quốc cũng có một điểm dừng chân. Thật nói muốn tìm trợ giúp, cao thủ Tả thị của Đại Sở nhiều như mây, không dễ dàng hơn sao?

Thế nhưng những lời này, hắn cũng sẽ không nói thẳng ra.

Bình Luận (0)
Comment