Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1890 - Chương 1890: Răn Dạy (2)

Chương 1890: Răn dạy (2)

Y nhịn xuống không phải bởi vì sợ tạo khẩu nghiệp, y tu hành tới bực cảnh giới như này đã không câu nệ giới luật từ lâu, chỉ là… mắng không ăn thua.

Y hít sâu một hơi, thiện tai thiện tai.

“Khổ Giác à.”

Ánh mắt y từ trên người Tịnh Lễ dời đi, dừng ở trên người Khổ Giác: “Gần đây sư huynh đang bận chuyện gì? Phương trượng giảng giải phật pháp, huynh đã vắng họp ba lần.”

Khổ Giác liếc y một cái: “Phương trượng muốn giảng, các ngươi nghe là được rồi. Sư huynh đang bận dạy đồ đệ đây! Vừa nãy chẳng lẽ sư đệ không nghe thấy? Điếc như thế thì làm thế nào quản lý Quan Thế Viện? Lớn tuổi như vậy, già cả mắt mờ, tai điếc si ngốc, không bằng không cần làm, ta đề cử một người cho sư đệ!”

Lão nói như bắn tên liên tục, đổ ập xuống một đống câu hỏi.

“Sư huynh cảm thấy ai thích hợp?”

Khổ Đế nhịn tức giận hỏi.

Khổ Giác ra vẻ “ngươi thật là không có mắt”, dùng sức vỗ ngực mình: “Nhìn khắp Huyền Không Tự từ trên xuống dưới, người có thể làm việc lớn này, ngoài ta ra còn ai!”

Khổ Đế thật muốn tát mình một cái, thật sự là, quen nhau lâu như thế rồi còn chưa biết tính tình Khổ Giác là như thế nào hay sao?

Đáp lại lời của lão, chẳng phải tự chuốc khổ hay sao!

“Nói đến già cả mắt mờ, sư huynh còn già hơn ta đấy!”

Y lạnh mặt nói.

“Được, được rồi, không thích nói giỡn đúng không? Sư đệ nhìn xem cái mặt già nhăn nheo này của đệ, giống như vỏ cây cổ thụ, thật là không thú vị.”

Khổ Giác cười nhăn hở: “Ta đây lại nghiêm túc đề cử một người cho sư đệ?”

“Miễn!”

Khổ Đế xụ mặt.

Khổ Giác vỗ tay một cái, cười nói: “Ngươi xem Tịnh Lễ như thế nào?”

Khổ Đế hoài nghi có phải bản thân nói sai rồi không, chẳng lẽ không phải mình nói “miễn” mà là “được” hay sao?

Nhân lúc y sửng sốt, Khổ Giác đã một tay kéo Tịnh Lễ lại đây: “Chọn ngày không bằng đúng ngày. Tới, quỳ xuống dập đầu cho sư thúc Khổ Đế của con, ngay hôm nay kế thừa y bát của y, nhận trách nhiệm của y, để cho y chuyên tâm tu hành, sớm đến cực lạc!”

Khổ Đế: “…”

Hòa thượng Tịnh Lễ vẻ mặt khó xử: “Hả? Sư phụ, hiện tại có phải quá sớm hay không? Con cảm thấy con còn trẻ, còn cần tôi luyện mấy năm……”

Khổ Đế: “…!”

Cái gì thế, hai người các ngươi còn giằng co!

Đề tài tiến hành đến nơi đây, y đã hoàn toàn quên y tới để trách mắng Khổ Giác, cố ý răn dạy lão, bắt lão lần sau không được vắng họp pháp hội.

Giỏi lắm, chuyện trò được vài câu, vị trí thủ tọa Tri Thế Viện suýt nữa mất!

“Được rồi, không dằng dai với hai người.”

Hắn đơn giản vung tay áo: “Ta còn có việc, đi trước!”

“Không ở lại ngồi một lát ư?”

Lão tăng Khổ Giác cười tủm tỉm hỏi.

Khổ Đế nhìn quanh khắp nơi…

Nơi này của ngươi có chỗ ngồi sao?

“Sư huynh thật là khách khí.”

Y xoay người đã định đi, nhưng đột nhiên nhớ tới một chuyện, dừng lại nói: “Ta nhớ rõ lúc trước sư huynh nói mới thu được một vị đệ tử tuyệt thế?”

Cái mặt già của lão tăng Khổ Giác chợt nghiêm, hàm hồ nói: “Gần như thế.”

Sau đó trừng mắt nhìn Khổ Đế: “Sao nào?”

Hai chữ “sao nào”, cố tình lại rất có khí thế, rất là tự tin.

“Tên là Khương Vọng?”

Khổ Đế lại hỏi.

Này không phải cái hay không nói, nói cái dở sao? Tên không có mắt này!

Khổ Giác trợn mắt giận nhìn: “Có rắm thì thả, không thả mau cút!”

Làm sư huynh đệ nhiều năm như thế, Khổ Đế cũng không tính toán chi li với lão, chỉ nói: “Tri Thế Viện mới nhận được tin tức, Khương Vọng này hình như cấu kết với Ma tộc. Thiên kiêu Cảnh quốc Triệu Huyền Dương đã xuất phát, tự mình đi lùng bắt hắn. Không phải ta muốn nói sư huynh ngươi đừng tùy tiện người nào cũng lôi kéo…”

Tình báo của Tri Thế Viện cũng coi như lợi hại, Cảnh quốc bên kia mới thông báo, Huyền Không Tự nơi này đã được biết.

Nhưng sự “nhắc nhở” và “dạy dỗ” của y, đã định trước là không có kết quả.

Nói đến một nửa, Khổ Giác đã xống tới trước mặt hắn: “Cái gì?”

Lão ta kêu to: “Tên lừa trọc nhà ngươi, không có lòng tốt, đồ nhi ngoan của ta gặp nạn, sao không nói sớm?”

Khương Vọng, quán quân trận Nội Phủ của Hoàng Hà Hội lần này, âm thầm cấu kết với Ma tộc, quả thật là ma gian (*)!

(*) Ma gian ý chỉ kẻ nội gián của Ma tộc, làm tay sai, bán mình cho Ma tộc.

Một khi tin tức này được Kính Thế Đài của Cảnh quốc công bố, chẳng bao lâu đã truyền khắp thiên hạ.

Tính chất của việc này cùng với danh tiếng, thành tựu của Khương Vọng đã nhanh chóng khiến nó trở thành đề tài không thể thiếu trong mọi cuộc bàn tán của mọi người.

Căn cứ tin tức mà Kính Thế Đài công bố, trước kia Khương Vọng ở Trang quốc cũng đã bị Ma tộc lựa chọn bồi dưỡng.

Người này đầu tiên cấu kết với Bạch Cốt Đạo của tà giáo, hủy diệt thành vực quê quán của hắn. Bạch Cốt Đạo sử dụng toàn bộ mệnh hồn của bá tánh trong thành vực để luyện chế Bạch Cốt Chân Đan. Khương Vọng nhân cơ hội đó hấp thu toàn bộ khí vận của thành vực vào người, do đó đạt được thiên phú tu hành tuyệt thế.

Trang Đình đánh bại âm mưu của Bạch Cốt Đạo, đánh lui Bạch Cốt Tà Thần, đoạt được Bạch Cốt Chân Đan, lại bỏ qua sự tồn tại của Khương Vọng.

Sau khi Bạch Cốt Tà Thần lùi về U Minh, Phong Lâm thành vực đình trệ ở khe hở U Minh, quận Thanh Hà vẫn có việc ác liên tiếp xảy ra.

Trước có toàn bộ gia tộc họ Lâm ở thành Vọng Giang bị giết, sau có phó tướng của Trang quốc bị ám sát chết ở thành Tân An, tiện đà lại có Thanh Giang thủy quân Tống Hoành Giang ly kỳ tử vong.

Trang Đình vẫn luôn truy tìm hung thủ mà không được, cũng xin Ngọc Kinh Sơn giúp đỡ, lại bởi vì tin tức hữu hạn, tốn công vô ích.

Vẫn là ở trong Hoàng Hà Hội, người sống sót duy nhất của Lâm thị ở thành Vọng Giang, Lâm Chính Nhân ngoài ý muốn phát hiện kẻ ác giết chết toàn bộ gia tộc Lâm thị nhà hắn thế mà lại là thiên kiêu Khương Vọng của Tề quốc!

Mà Khương Vọng càng là quyết đoán đổi trình tự chiến đấu, bỏ qua đối thủ đến từ Hạ quốc và Thân quốc, muốn ở trên Thiên Hạ Đài diệt khẩu Lâm Chính Nhân.

Vì bảo tồn tính mệnh có tác dụng, sưu tập chứng cứ, Lâm Chính Nhân bất đắc dĩ đành phải rời khỏi cuộc thi. Lại bởi vì vội vã giận dữ ảnh hưởng tới tâm tình, oán hận phát điên mới có thể bị huyết quỷ phản phệ.

Sau khi kết thúc Hoàng Hà Hội, Trang Đình một lần nữa điều tra mới phát hiện cái chết của Tống Hoành Giang vô cùng kỳ quặc.

Bình Luận (0)
Comment