"Ngươi nói đi."
"Chuyện thành Phong Lâm của Trang quốc bị hủy diệt, đúng là một trận âm mưu, thế nhưng cũng không phải là âm mưu của ta, cũng căn bản không có liên quan gì tới Ma tộc cả. Bạch Cốt Đạo ý đồ hiến tế toàn bộ bách tích trong thành thị, luyện chế Bạch Cốt Chân Đan, nghênh đón Bạch Cốt Tôn Thần giáng thế, thành lập Thần quốc hiện thế...
Triều đình Trang quốc phát hiện chuyện này, thế nhưng cũng không ngăn cản ngay lập tức, bởi vì Trang Cao Tiện cũng cần Bạch Cốt Chân Đan!
Bọn họ ngồi nhìn toàn bộ bách tính của Phong Lâm Thành Vực chết hết, Bạch Cốt Chân Đan thành hình... Sau đó ra tay cướp đoạt. Sau khi Trang Cao Tiện nuốt Bạch Cốt Chân Đan, vết thương đã lành lại, tiến tới cảnh giới Động Chân. Lúc này mới có Trang chân nhân hiện tại."
Khương Vọng nói: "Đây chính là chân tướng Phong Lâm Thành Vực bị hủy diệt. Đây cũng là nguyên nhân, tại sao hiện tại ta và ngươi đứng tại hai phương hướng khác nhau."
Triệu Huyền Dương im lặng một lúc, hỏi: "Có chứng cứ gì sao?"
Khương Vọng bình tĩnh nói: "Cho nên ta mới im lặng tới bây giờ."
"Trong âm mưu này, ngươi đóng vai nhân vật nào?" Triệu Huyền Dương lại hỏi.
"Khi đó ta mới chỉ là một tu sĩ Du Mạch Cảnh nho nhỏ mà thôi, ta có thể đóng vai nhân vật nào chứ? Trong khi ta chấp hành nhiệm vụ do Đạo Viện giao cho, đã phát hiện âm mưu của Bạch Cốt Đạo, cũng nói cho lão sư của ta biết về chuyện này. Lão sư của ta nói cho ta biết, yên tâm tu luyện là được, ông ấy đã báo cáo chuyện này cho Triều đình, triều đình sẽ xử lý chuyện này..." Giọng điệu Khương Vọng rất bình tĩnh, không có chút chập chờn nào: "Triều đình Trang quốc xử lý như thế nào, ngươi cũng biết."
Ánh mắt Triệu Huyền Dương rất phức tạp, người "bạn" vô cùng thú vị trước mắt, đã trải qua càng nhiều khổ sở hơn so với sự tưởng tượng của y: "Ta nghĩ ta có thể hiểu được, tại sao ngươi lại muốn giết Đổng A."
"Đó chẳng qua chỉ là bắt đầu mà thôi." Khương Vọng nói.
Triệu Huyền Dương thở dài một hơi, hỏi: "Ngươi hi vọng trong tương lai, khi ta có năng lực thì giết Trang Cao Tiện giúp ngươi sao?"
"Ngươi cảm thấy có thể được sao?" Khương Vọng hỏi lại.
"Ngay lúc này, ta cũng không muốn lừa ngươi." Triệu Huyền Dương nghiêm túc nói: "Hắn ta là quốc quân của nước lệ thuộc Đạo giáo, lại là Chân Nhân đương thời. Ta lại là người Cảnh quốc, khi đối xử với hắn ta, cũng không dựa vào quan điểm thiện ác của bản thân."
"Có thể hiểu được." Khương Vọng nói.
"Bỗng nhiên ta cảm thấy ta thật giả tạo." Triệu Huyền Dương cười khổ lắc đầu: "Thế nhưng hy vọng ngươi biết được, ta đúng là thật lòng muốn giúp ngươi làm việc gì đó."
"Đối với việc này, ngươi tin tưởng ta sao?" Khương Vọng hỏi: "Dù ta không bỏ ra được chứng cứ, chỉ là lời nói từ một phía?"
"Đương nhiên." Triệu Huyền Dương nói: "Mặc dù chúng ta chỉ quen biết vài ngày gần đây, thế nhưng đối với ta mà nói, ngươi đáng tin gấp vạn lần cái tên họ Trang kia."
Khương Vọng lại hỏi: "Ngươi tin tưởng ta, tới cùng là do ta đáng giá tín nhiệm, hay là bởi vì Trang Cao Tiện không đáng tín nhiệm, hoặc là... ngươi chẳng qua cảm thấy 'người sắp chết nên lời nói cũng thiện'?"
"Có vẻ như ngươi đang quất mạnh vào linh hồn của ta, làm ta nhìn thấy ta thủng lỗ chỗ." Triệu Huyền Dương nhìn thẳng vào hắn: "Xem ra ta đúng là một kẻ giả tạo."
Khương Vọng lắc đầu: "Chúng ta mới quen biết mấy ngày chứ? Làm sao mà ta dám khẳng định ngươi là một con người như thế nào? Ta cũng có thể cảm nhận được sự tôn trọng, nguyên tắc và chân thành của ngươi. Thế nhưng cho dù ngươi tin tưởng ta, tán thưởng ta như thế, cũng vẫn rất mong manh. Còn rất nhiều người xa lạ trên thế giới này nữa thì sao? Nếu như ta chết rồi, mọi chuyện đã diễn ra tại thành Phong Lâm sẽ bị chôn vùi mãi mãi."
Hắn nói với giọng nghiêm túc: "Cho nên ta không thể chết."
Có ý gì?
Triệu Huyền Dương nhướng mày, cảm giác không ổn lắm.
Mà đúng lúc này, loại cảm giác này, bỗng nhiên bị sự sợ hãi theo bản năng thay thế!
Trên mặt đất tại nơi chính giữa y và Khương Vọng, có một vòng xoáy đen như mực âm thầm xuất hiện.
Trong hang động không ánh sáng, "đen như mực" đáng lẽ không bị nhìn thấy mới đúng.
Thế nhưng thứ này rất kỳ quái, trong hang động đen như mực này, thứ xuất hiện trong tầm mắt, thật sự là vi phạm với thường thức của con người đối với giác quan nhận biết.
Mâu thuẫn nhất đó chính là... rõ ràng nó xuất hiện vô cùng đột ngột, thế nhưng nó lại tựa như vẫn luôn tại nơi này, làm cho người ta cảm thấy tự nhiên như vậy.
Tựa như nó vẫn luôn ở đó, chỉ là giờ phút này mới thấy mà thôi.
Triệu Huyền Dương là người bực nào?
Sợ hãi không khiến y lùi bước, do dự không làm y mềm tay.
Y đã kiên định tìm được đạo của chính mình, là thiên kiêu tuyệt đỉnh đăng lâm Thần Lâm Cảnh!
Đối mặt với tình cảnh quái dị trong Ma quật thượng cổ này, y không nói thêm gì, chỉ lật tay lấy xuống kiếm gỗ đang đeo trên lưng, nhân tiện chém ra.
Động tác mờ ảo như tiên, mà kiếm này lại như sấm sét!
Điện quang xuất hiện trong phòng tối, trong hoàn cảnh không ánh sáng, lại sinh ra ánh sáng vàng kim.
Đó là một loại ánh sáng xán lạn như muốn đâm mù mắt người thường, là kiếm Thuần Dương huy hoàng.
Kiếm này thanh trừ ma khí, chống cự tà ma, phá pháp thân, tuyệt mệnh hồn!
Một kiếm này vừa ra, đã rơi vào tim Khương Vọng.
Một kiếm này không chút nương tay, không chút lưu tình.
Dù xuất hiện bất cứ bất ngờ nào, dù y thích Khương Vọng tới mức nào đi nữa, dù quan điểm yêu ghét cá nhân của y như thế nào... Y nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ mà Cảnh quốc đã giao cho y. Đây là trách nhiệm của thiên kiêu Cảnh quốc.
Sinh ra tại nơi đây, lớn khôn tại nơi đây, đền đáp nơi này.
Thế nhưng một kiếm này, lại chôn vùi khả năng chạy trốn của y.
Trong vòng xoáy đen như mực kia, bỗng có một bàn tay trắng noãn như ngọc vươn ra, dùng hai ngón tay thon dài trắng như ngọc vô cùng dễ dàng kẹp chặt mũi kiếm gỗ kia!
Nó giống như là một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ không tì vết, mà không phải là vật sống vậy. Thế nhưng lực lượng ẩn chứa trong đó lại chân thật tới như vậy.
Khi nó xuất hiện, rõ ràng vẫn còn chút khoảng cách, thế nhưng khoảng cách này lại bị xóa bỏ!
Nàng tới từ nơi nào?
Kiếm của Triệu Huyền Dương, dừng tại vị trí trái tim của Khương Vọng. Chỉ cần tiến lên một chút, là có thể giết chết Khương Vọng, hoàn toàn kết thúc sự kiện Thông Ma này.
Thế nhưng lại không thể tiến thêm.
Cảnh tượng này, giống hệt với cảnh tượng tại quán rượu trong Trung Sơn quốc, trận đối chiến giữa y và Khương Vọng lại tái diễn.
Khi đó kiếm của Khương Vọng, cũng là xán lạn tới tận cùng, lại chuyển thành âm u uể oải.
Thực lực chênh lệch vô cùng rõ ràng, một khi biểu hiện ra, luôn là lạnh lẽo tàn khốc.
Khác biệt chính là...
Hai ngón tay ngọc kẹp mũi kiếm này, đã chuyển động không chút lưu tình.
Chỉ là ngón tay chuyển động.
Thanh kiếm gỗ do Triệu Huyền Dương uẩn dưỡng nhiều năm, là danh kiếm truyền thừa lâu đời của Ngọc Kinh Sơn, cứ đứt thành từng khúc một cách dễ dàng như vậy.
Lực lượng kinh khủng áp chế lấy thiên kiêu Cảnh quốc Triệu Huyền Dương, dưới tác động do tâm thần bị ảnh hưởng, cả người y ngã người ra sau, ngửa đầu phun ra một ngụm máu tươi!