Tiếng quát lớn này vô cùng nghiêm khắc, đanh như thước rơi, sắc như roi vung, thế muốn quất phá không gian.
Khi tiếng quát vang lên thì không biết từ đâu, nhưng âm thanh dừng lại thì một vị hòa thượng mặc tăng y màu đen cũng đã xuất hiện sau lưng Khổ Giác.
Nếu chỉ xét vẻ bề ngoài, Khổ Đế thủ tọa Quan Thế Viện có vẻ trẻ tuổi nhất trong số các sư huynh đệ cùng bối phận với Khổ Giác.
Khổ Giác có vẻ hơi xanh xao vàng vọt, Khổ Bệnh gầy như da bọc xương, nhìn như người bệnh. Phương trượng Khổ Mệnh lại là một vị hòa thượng mập, nhưng cả ngày luôn nhăn nhó sầu khổ, tự nhiên già hẳn bảy tám tuổi.
Chỉ có dáng dấp Khổ Đế có thể xem như đoan chính, tuy nhìn có vẻ hơi nghiêm túc, nhưng cũng có thể gánh vác trách nhiệm làm bộ mặt đại diện cho bối phận chữ Khổ.
Thế cục đang hết sức căng thẳng, cũng may thủ tọa Quan Thế Viện kịp thời giá lâm, khiến Nguyên Dã thở dài một hơi.
Duy chỉ có bản thân Khổ Giác là vẫn hùng hục xông vào, không thèm quay lại nhìn lấy một cái.
Lão nói với Nguyên Dã: “Nhìn thấy con lừa trọc đằng sau kia không? Lão quen ăn trộm, từ nhỏ đã không học tử tế. Nếu trong cao nguyên Thiên Mã của các ngươi có giấu bảo bối gì thì phải nhìn lão chằm chằm vào!”
Miệng lão nói, tay lão chụp tới bắt được lưng Nguyên Dã, chỉ chỉ một ám hiệu hình người, nhìn Khổ Đế.
Khổ Đế nhẹ nhàng nâng một tay lên, một tay khác bóp thành vô úy ấn, từ phía xa xa ghìm xuống.
Thủ ấn còn chưa dứt, một bàn tay màu vàng kim khổng lồ đã bất ngờ xuất hiện trước mặt Khổ Giác. Ngón tay dựng thẳng sừng sững như núi cao, năm ngọn núi san sát nguy nga, không thể tiến thêm nữa.
Khổ Giác khó chịu quay lại, lưu manh hỏi: “Lão lừa trọc Khổ Đế kia, ngươi đùa với Phật gia hử?”
“Ai đùa với ngươi?” Khổ Đế nhíu mày bực bội nói: “Phương trượng sư huynh hạ nghiêm lệnh gọi ngươi trở về! Huyền Không Tự chúng ta là thánh địa Phật môn, tự có thanh tịnh chi diệu, không tham gia vào mấy chuyện loạn thất bát tao này. Cớ gì ngươi còn ở nơi này dây dưa?”
“Phương trượng, phương trượng, phương trượng!” Khổ Giác nhăn tít mày lại: “Ta không cần các ngươi hỗ trợ, xưa nay ta cũng không quản các ngươi, mà các ngươi kẻ nào kẻ nấy cứ muốn xen vào chuyện của ta làm gì?”
Khổ Đế giận đến bật cười, không phải Khổ Giác ngươi luôn đem chiêu bài Huyền Không Tự đi rêu rao khắp nơi sao? Không có Huyền Không Tự, ngươi có thể đuổi theo thiên kiêu Cảnh quốc chạy khắp nơi không?
Đương nhiên lời này không thể nói trước mặt người ngoài được, Khổ Đế chỉ càng nghiêm túc, nét mặt cứng như tấm bia đá: “Lần này đáng lẽ là Khổ Bệnh tới tìm ngươi, nhưng Phương trượng sư huynh không cho hắn đến, ngươi có biết vì sao không?”
“Lười biết, cũng không muốn biết, cả ngày lải nhải phiền muốn chết!” Khổ Giác nhìn Khổ Đế chằm chằm, nói: “Nói xong thì đi nhanh đi, đừng có làm trễ việc của Phật gia!”
Đến lúc này thì Khổ Đế không nhịn được nữa rồi, tức giận mắng: “Không cho Khổ Bệnh đến là sợ huynh ấy ra tay đánh ngươi đấy! Ngươi làm sư huynh, có thể ra dáng sư huynh được không?”
Khổ Giác gào lên càng to hơn: “Vậy đám người sư thúc sư bá các ngươi, có ra dáng sư thúc sư bá không?”
Lửa giận của Khổ Đế lập tức cứng lại, ngẩn người ra một lúc mới phản ứng được: “Căn bản Khương Vọng còn chưa bước vào cửa Huyền Không Tự ta, chưa hề gọi ngươi một tiếng sư phụ, gọi ta một tiếng sư thúc, chúng ta còn phải quản sinh lão bệnh tử của hắn hay sao?”
Mặt mo của Khổ Giác sụp hẳn, buồn bã nói: “Tịnh Nga các ngươi cũng mặc kệ, Tịnh Thâm các ngươi cũng mặc kệ. Một ngày kia, Tịnh Lễ xảy ra chuyện, có phải các ngươi cũng sẽ mặc kệ không? Nhất định ép sư huynh ta lẻ loi hiu quanh, y bát không ai kế thừa, một thân công lao sự nghiệp không ai truyền xướng sao?”
Phương trượng hạ pháp lệnh hoàn toàn không thể triệu hồi Khổ Giác, bên Cảnh quốc đã nhiều lần tạo áp lực. Khổ Đế đến đây ôm theo lửa giận cuồn cuộn, rất có khí thế quyết phải giữ gìn môn quy, nhưng không hiểu sao, nghe Khổ Giác hỏi mấy câu vậy, lão bỗng đuối lý.
“Tịnh Lễ là truyền môn nhân của Huyền Không Tự ta, tất nhiên sẽ không giống những người khác.” Khổ Đế nghiêm túc nói: “Ngươi chớ có hung hăng càn quấy với ta ở đây! Ta hỏi lại, ngươi có đi theo ta không?”
Khổ Giác nhếch miệng: “Ta không!”
“Vậy thì chớ oán ta!” Khổ Đế bắt đầu xắn tay áo.
“Ha!” Khổ Giác trừng mắt: “Phật gia sợ ngươi à?”
Khổ Đế lấy ra một chuỗi tràng hạt tinh xảo từ trong ống tay áo, trên mỗi một hạt đều khắc một hình La Hán nhỏ, sắc mặt tư thái khác nhau, sinh động như thật, tổng cộng có một trăm lẻ tám viên.
Khổ Giác lập tức buông lỏng nắm đấm, chắp tay sau lưng cứng cổ nói: “Ngươi đánh đi, đánh chết ta là được! Để cho thiên hạ nhìn cho kỹ Huyền Không Tự đồng môn tương tàn thế nào!”
Trên cái trán trọc lốc của Khổ Đế nổi hằn gân xanh: “Triệu Huyền Dương ngươi phải đuổi, cao nguyên Thiên Mã ngươi đòi vào, ngươi muốn gây ra bao nhiêu tai họa mới chịu thôi? Huyền Không Tự là Phật môn thanh tịnh, không phải nơi Khổ Giác ngươi tị nạn!”
“Cái gì mà tai họa với không tai họa? Đó là đồ đệ của ta, ta có thể mặc kệ hắn sao?”
Khổ Đế chợt phát hiện, chẳng biết từ khi nào, lão gia hỏa mặt vàng này đã đỏ hoe vành mắt.
Lão nắm nắm vuốt vuốt tràng hạt La Hán, cuối cùng vẫn không phóng ra nổi.
Lão thở dài một hơi, nói: “Người ta cũng không thể trốn vào cao nguyên Thiên Mã được đâu, Cảnh quốc và Kinh quốc đều nhìn chằm chằm vào nơi này đấy.”
Khổ Giác hùng hồn lý lẽ cãi lại: “Cũng là vì có đám lão trâu già Cảnh quốc kia nhìn chằm chằm con nghé con mới có thể đi vào!”
Khổ Đế quay sang nhìn vị tế tự Nguyên Thiên Thần bị lạnh nhạt suốt nửa ngày, hỏi: “Vị thí chủ này, có lời này có lẽ lão nạp không nên hỏi, nhưng… Triệu Huyền Dương và Khương Vọng có tiến vào cao nguyên Thiên Mã không? Câu trả lời này rất quan trọng, mong thí chủ nghĩ kỹ hẵng trả lời.”
Mặc dù bị uy hiếp, nhưng không hiểu sao Nguyên Dã lại thở ra một hơi.
Đây mới là phong cách nói chuyện của cường giả mà y quen thuộc. Uy hiếp cũng rất uyển chuyển!
Không như lão hòa thượng mặt vàng kia, người thường hoàn toàn không thể theo kịp mạch suy nghĩ của lão!
“Ta lấy tín ngưỡng Nguyên Thiên Thần ra để thề.” Nguyên Dã nghiêm túc nói: “Mấy ngày nay ta vẫn luôn giữ ở đây, chưa từng nhìn thấy Triệu Huyền Dương và Khương Vọng!”
Khổ Đế nhìn sang Khổ Giác: “Ngươi hài lòng chưa?”