Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1922 - Chương 1922: Nếu Ta Là Ma

Chương 1922: Nếu ta là ma

Sau lưng, giọng nói của Đổng A lại vang lên: “Đúng rồi, nếu như bọn họ còn tiết lộ tin tức gì cho vị thánh chủ tương lai là ngươi thì phải nói cho ta đầu tiên.”

Khương Vọng từ từ đi ra khỏi tiểu viện.

Ngoài phòng, ánh mặt trời đầu đông khiến cho hắn cảm thấy đặc biệt lạnh lẽo.

“Biết rồi.” Hắn nói.

Hắn một mình đi lại trong tòa đạo viện thành Phong Lâm này.

Thỉnh thoảng có sư huynh đệ đi ngang qua chào hỏi hắn, hắn cũng gật đầu chào lại.

Con đường lót đá xanh, một hàng cây phong đỏ… ngay cả bầu trời, cũng dường như rất quen thuộc.

Hắn giống như chưa bao giờ rời đi, nhưng thật ra đã rời đi quá lâu rồi.

Khương Vọng đi qua nơi mình đã từng sống nhiều năm, cảm nhận được một loại phiền muộn mà không ai có thể lý giải được lúc này.

Hắn không biết, vì sao mình lại quay lại ngày hôm nay. Nhưng hắn biết rằng, mình nên làm như thế nào!

Đến Ngọc Kinh Sơn hoặc là Cảnh quốc để vạch trần chuyện này sao?

Đến kịp không?

Với thân phận là một đệ tử bình thường của thành đạo viện tiểu quốc, cùng với tu vi yếu kém không gì sánh được.

Có thể gặp được những… đại nhân vật có quyền quyết định kia sao?

Sẽ có người tin tưởng hắn sao?

Thậm chí… có thể ra khỏi Trang quốc sao?

Âm mưu của Bạch Cốt đạo đã bắt đầu rồi, bố cục của quân thần triều đình Trang quốc, cũng đã bắt đầu.

Sau khi hắn báo cáo chuyện thành Phong Lâm cho Đổng A, hắn chẳng lẽ không bị Đổng A theo dõi sao?

Hắn đã từng tin tưởng Đổng A, chôn sâu chuyện này xuống đáy lòng, cho đến ngày xảy ra tai nạn đó…

Nếu như lúc đầu hắn không tin tưởng Đổng A, mà dựa vào chính mình cảnh báo người dân trong thành, không kiêng nể mà phơi bày âm mưu của Bạch Cốt đạo thì sao? Như vậy hắn có thể bị… xóa sổ hay không.

Hung thú, tả đạo yêu nhân, luyện công xảy ra sự cố… Còn có nhiều lý do nữa có thể chôn cất một đệ tử bình thường không có chút danh tiếng nào như hắn.

Nên làm gì bây giờ? Khương Vọng tự hỏi.

Trong lúc băn khoăn về tình huống này, hắn lại nghe thấy giọng nói dưới đáy lòng.

Giống như là một bản thân khác, đang tra hỏi bản thân: “Người đời đều cho rằng ngươi là ma, ngươi có biết, ma sẽ làm gì không?”

Ma sẽ làm gì?

Ma có thể là một chủng tộc, cũng có thể là một thái độ của người ích kỷ cực đoan…

Thành Phong Lâm bị hủy diệt, cuộc sống bấp bênh…

Thành Phong Lâm bị hủy diệt, đúng là một kỳ ngộ!

Bởi vì nó là kết quả nhiều năm Bạch Cốt đạo bố trí, nó tạo nên một viên Bạch Cốt chân đan!

Trang Cao Tiện nuốt viên đan này, vết thương cũ liền khỏi hẳn, đăng lâm Động Chân, trở thành Chân Nhân đương thời.

Nếu hắn có thể nuốt được viên đan này… Lo gì không thể một bước lên mây?

Trong thực tế, phải tiêu tốn khoảng chừng hai năm, đếm không hết những trận chiến sinh tử, dùng hết toàn bộ sự nỗ lực, cũng chẳng qua là đạt được Nội Phủ bốn thần thông, trước mặt Triệu Huyền Dương, không có chút năng lực phản kháng gì.

Lần này, nếu có thể cướp miếng ăn trong miệng hổ, nuốt được viên Bạch Cốt chân đan kia… Ai có thể nói hắn không thể đạt được Thần Lâm?

Còn thêm Minh Chúc lúc này đang giấu trong Thông Thiên Cung, Minh Chúc có Thái tổ Trang quốc Trang Thừa Càn đang lạnh lùng rình mò.

Nếu có thể lợi dụng Vô Sinh Kiếp này, có cách nào có thể đồng thời tính kế được cả Trang Thừa Càn và Bạch Cốt Tà Thần hay không?

Bạch Cốt Tà Thần muốn cướp đi mọi thứ của Trang Thừa Càn, Trang Thừa Càn thì muốn ngầm chiếm đoạt thần quyền của Bạch Cốt Tà Thần, hắn hiện tại đã biết trước thủ đoạn của cả hai bên, dưới tình huống chưa lật lá bài, có khả năng làm ngư ông đắc lợi, chiếm mọi lợi ích hay không?

Nếu như thành công…

Như vậy thì hắn vào năm 3919 theo Đạo Lịch, liền có thể đăng lâm Động Chân, đồng thời nắm giữ thần quyền U Minh!

Chỉ là một Triệu Huyền Dương, có tính là gì?

Phẩy tay cũng đủ diệt trừ.

Thiên hạ còn ai có thể dám vu không hắn thông đồng Ma tộc?!

Cho dù hắn mang theo Huyết Khôi chân ma trên người, thì có ai có thể đàm tiếu?

Mọi người chỉ biết khen ngợi sự cường đại của hắn, ca ngợi chuyện hắn có thể luyện Chân Ma thành khôi lỗi!

Lý Nhất là Chân Nhân đương thời trẻ tuổi nhất từ trước đến nay.

Hắn có thể phá vỡ kỷ lục này, trở thành Chân Nhân trẻ nhất, chưa đầy mười tám tuổi!

Hắn chính là đệ nhất chân chính của Hoàng Hà Hội, hoàn toàn có tư cách xen vào Chiến Sự đường của Đại Tề!

Cảnh tượng đó là như thế nào?

Đỗ Như Hối, chỉ như con ba ba trong lòng bàn tay hắn!

Trang Cao Tiện, tiện tay là có thể diệt!

Hải Tông Minh có còn dám mơ ước Hồng Trang kính hay không? Bích Châu bà bà còn dám vọng động lòng tham hay không? Quý Thiếu Khanh còn dám có lòng khiêu khích hay không?

Ngay cả Cô Hoài Tín cũng giết!

Có ai trong thiên hạ không thể giết!

Chân Nhân đương thời mười tám tuổi lại còn nắm giữ thần quyền U Minh, mất bao lâu có thể đạt thành Diễn Đạo?

Quân Thần Đại Tề Khương Mộng Hùng, có thể còn bao che khuyết điểm như vậy hay không?

Lâu chủ Điếu Hải Lâu Nguy Tầm, còn có thể ngạo mạn như thế hay không?

Thiên hạ đều cho rằng ta là ma…

Lúc ta là ma, thiên hạ sẽ khác!

Trong động ma dưới đáy hồ nham thạch thượng cổ.

Ở trung tâm kia lặng lẽ khuếch tán sóng gợn, có một quyển sách da thú cổ xưa từ từ hiện ra.

Nó như có một dạng linh trí nào đó, bay đến trước mặt Khương Vọng đang ngồi nhắm mắt khoanh chân, chậm rãi mở ra.

Văn tự trên sách da thú, chắc hẳn là đạo văn, bởi vì chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể hiểu. Nhưng chữ viết vặn vẹo, quái đản, lại khác hoàn toàn với đạo văn bình thường.

Có lẽ, có thể xưng là… Ma văn.

Phần mở đầu viết bốn chữ, cực kỳ hung tàn – “Thất Hận Ma Công”.

Quyển sách da thú này, bay lơ lửng trước mặt Khương Vọng. Giống như một lá cờ hiệu.

Mà Khương Vọng lúc này đang nhíu chặt chân mày, giống như đang phải đưa ra một loại lựa chọn đau khổ nào đó, không tự chủ đưa tay ra.

Hắn muốn đón lấy “lá cờ” kia.

Giống như là một nghi thức cổ xưa nào đó, hắn muốn hôm nay, đối mặt với sự thay đổi của hắn.

Cánh tay thon dài mạnh mẽ luôn chỉ cầm kiếm kia, chậm rãi tiến lại gần quyển sách da cổ xưa này.

Nhưng ngay lúc đầu ngón tay hắn sắp chạm đến, lại dừng lại.

Trên trán hắn, tràn đầy sự đau khổ. Sự dày vò đấu tranh đều hiện cả ra.

Tay Khương Vọng chậm chạp không hạ xuống, quyển sách da thú cổ xưa này dường như có chút bất an khó nhịn, từng đám ma văn trên nó bay lên.

Ma văn có âm thanh.

Một âm thanh vừa to lại vừa hung dữ, theo những xao động của ma văn này, quanh quẩn bên trong tòa thượng cổ ma quật, khiến cho người nghe cảm thấy kinh hoàng, sợ hãi, say mê!

Bình Luận (0)
Comment