Nói tới đây, hắn ta nheo mắt lại: “Sao ta lại cảm thấy ‘người quen cũ’ này lại là một Kiều Yến Quân nhỉ?”
Khương Vọng chỉ nói: “Ta không thèm nói nhảm với huynh!”
Trọng Huyền Thắng suy nghĩ một chút, lại nói: “Vậy chuyện này là như vậy.”
“Triệu Huyền Dương vì tránh né sự truy đuổi của Khổ Giác, ép huynh ẩn thân ở Thượng Cổ Ma Quật. Các huynh ở trong Thượng Cổ Ma Quật mấy ngày, sau đó cũng không biết vì sao, đột nhiên có một vị Chân Ma tới. Triệu Huyền Dương rút kiếm nghênh chiến. Trong quá trình chiến đấu, huynh bị đâm xuyên qua nội tạng, Ngũ Phủ Hải bị phá vỡ, lâm vào hôn mê, sau đó chẳng biết gì. Chờ đến khi huynh tỉnh lại, phát hiện đang ở trong núi hoang, thương thế của huynh đã được xử lý, nhưng huynh không biết là ai đã cứu mình, cũng không biết trong Thượng Cổ Ma Quật đã xảy ra chuyện gì...”
“Ta không biết gì?” Khương Vọng hỏi.
“Đương nhiên là huynh không biết.” Trọng Huyền Thắng nói: “Bằng không huynh giải thích thế nào về Huyết Khôi Chân Ma?”
“Tại sao không nói Triệu Huyền Dương đã chết, thi thể cũng bị Chân Ma mang đến Vạn Giới Hoang Mộ?”
Trọng Huyền Thắng lạnh nhạt nói: “Sống chết của hắn thì cứ trì hoãn trước đi, tránh cho có người phát điên... Còn huynh thì không biết gì cả.”
“Người khác sẽ tin sao?”
“Người nước Tề tất nhiên sẽ tin, bởi vì huynh phải trong sạch! Nhất là trong tình hình hiện tại.” Trọng Huyền Thắng hỏi ngược lại: “Về phần những người khác, có tin hay không không quan trọng. Qua chuyện này, chẳng lẽ vẫn còn kẻ muốn soát hồn huynh xem huynh có trong sạch hay không sao?”
Khương Vọng cười khổ một tiếng: “Nếu có cách không làm tổn hại thần hồn mà vẫn có thể chứng minh trong sạch thì ta nguyện thử một lần!”
Trọng Huyền Thắng nghe ra sự buồn khổ trong câu này.
Tất cả mọi chuyện cho đến bây giờ, Khương Vọng là người vô tội nhất.
Nhưng hiện giờ hắn vẫn phải nói dối để bảo vệ chính mình, bởi vì hắn đã hiểu: trên đời này, “trong sạch” và “được cho là trong sạch” là hai chuyện hoàn toàn khác nhau!
Không làm gì cũng đã vu oan tội thông ma, một Huyết Khôi Chân Ma Tống Uyển Khê, đủ để cho hắn bị đánh tới vạn kiếp bất phục.
“Khương Vọng à.” Trọng Huyền Thắng nhìn hắn, chân thành nói: “Huynh quá chói mắt, huynh căn bản không ý thức được huynh chói mắt đến mức độ nào. Vương Di Ngô là bại tướng dưới tay huynh, Đài Thiên Nhai là đá kê chân của huynh, sau Hoàng Hà Hội, huynh như thể mặt trời mới mọc! Huynh biết có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn chòng chọc huynh không?”
“Tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy huynh, tất cả mọi người đều sẽ nhìn thấy huynh. Khi tầm mắt họ chạm được đến huynh, những lời đồn đại vô căn cứ sẽ nảy sinh. Thiện ý thường bị lãng quên, trong khi ác ý lại có thể bị tích lũy, bị phóng đại ra vô số lần.”
“Nó sẽ làm huynh buồn khổ, để huynh hoài nghi mình, để huynh ấm ức, phẫn nộ. Nếu như huynh cảm thấy bản thân mình trên đời này toàn là kẻ địch thì đừng ngại quay đầu nhìn người ở bên cạnh, huynh chưa bao giờ thiếu người ủng hộ, cũng chưa bao giờ thiếu người tin tưởng.”
Hắn chỉ chỉ chính mình: “Ít nhất ta đây có trăm cân thịt, vĩnh viễn đứng ở cạnh huynh.”
Vốn không nghĩ rằng Trọng Huyền Thắng sẽ nói ra lời như vậy.
Phải chăng lần truy bắt này của Kính Thế Đài đã khiến hắn ta sợ hãi?
Hành trình từ thành Chiếu Hành đến Thượng Cổ Ma Quật trên dãy núi Ngột Yểm Đô quả thực rất khó khăn. Khó khăn nhất không phải là đối thủ cường đại hay gặp phải nguy hiểm, mà là trên vai gánh một lúc rất nhiều địch ý.
Đó là loại uất ức không có cách nào chống lại được, là loại phẫn nộ “Ta vô tội đến mức nào?”
Nghìn người chỉ trỏ, không bệnh mà chết.
Vạn người căm hận, làm sao tránh khỏi?
Oán hận, căm ghét, oan khuất, hoặc là giết chết một người, hoặc là giết chết tâm hắn. Sau khi bị những đau khổ này bóp nghẹt, lưu lại là những vết thương chất chồng... Cho dù còn sống thì cũng là một người hoàn toàn khác.
Bởi vậy sinh hận, sinh oán, oán hận thế gian này... Thật sự là thường gặp.
“Trăm cân thịt béo!” Khương Vọng hít sâu một hơi: “Thảo nào ngấy như vậy!”
“Ta thật nhớ lúc mới quen huynh quá đi mất!” Trọng Huyền Thắng cắn răng nói.
Khương Vọng nhíu mày: “Khi đó ta vẫn nuông chiều huynh phải không?”
Trọng Huyền Thắng buồn bã nói: “Khi đó huynh còn đánh không lại ta.”
“Ồ!” Khương Vọng cười: “Đây là muốn đánh ta phải không? Đừng nói ta không cho huynh cơ hội, lên Luận Kiếm Đài một phen không? Ta chấp huynh một tay.”
Trong chiến đấu chỉ dùng một cánh tay, sức chiến đấu dường như giảm còn một nửa.
Thịt trên mặt Trọng Huyền rung rung, rõ ràng đã có chút động lòng: “Để ta chỉ định tay nào cầm kiếm sao?”
Khương Vọng thoải mái nói: “Đã nói là cho huynh cơ hội mà, huynh nói tay nào thì là tay đó!”
Trọng Huyền Thắng đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Hóa ra huynh đã thành Thiên Phủ rồi!”
“Ta lại nghĩ không dễ dàng chút nào đấy?” Khương Vọng trưng ra bộ mặt vô tội nói.
Trọng Huyền Thắng cười lớn: “Vốn ta chỉ nắm chắc ba phần, hiện tại có mười phần! Huynh được lắm Khương Vọng, trông chẳng ra hình người gì cả, mặc kệ sự đời, chỉ chơi đùa cùng ta!”
Khương Vọng nghĩ không ra, không nhịn được hỏi: “Huynh nhìn ra được từ lúc nào thế?”
Tiếng cười của Trọng Huyền Thắng chợt dừng lại: “Lúc này.”
Khương Vọng: ...
Liên hoàn bẫy này quả thực làm cho người ta tức đến nghiến răng nghiến lợi!
Trọng Huyền Thắng lại hỏi: “Hiện tại huynh đã đạt được Thiên Phủ, đã khắc đạo thuật trong Ngũ Phủ thứ năm chưa?”
Khương Vọng lắc đầu: “Nội Phủ thứ tư còn chưa kịp khắc, vẫn chưa tìm được đạo thuật thích hợp.”
“Đi.” Trọng Huyền Thắng nở nụ cười: “Huynh tìm một chỗ trước trốn đi, che giấu tốt thân phận, ta đi đòi chút chỗ tốt cho huynh.”
Khương Vọng ngẩn người: “Tìm ai đòi?”
“Đáng đời huynh nghèo khó đến thế!” Trên mặt Trọng Huyền Thắng là biểu cảm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “ Không phải ta đã nói với huynh sao? Đại Tề đang lấy danh nghĩa đòi công đạo cho huynh, gây sức ép cho Cảnh quốc.”
“Cho nên là?”
“Cho nên bây giờ huynh vẫn không thể xuất hiện trước mặt người khác, huynh phải ẩn nấp thật tốt, diễn vai thiên kiêu mất tích của huynh đó!”
“Ta biết rồi.” Khương Vọng gật đầu: “Bây giờ ta sẽ bắt đầu!”
Trọng Huyền Thắng thở dài một hơi: “Huynh đường đường là thiên hạ đệ nhất Nội Phủ, Khương Thanh Dương tín nghĩa vô song. Ngẩng lên không thẹn với trời, cúi mặt không thẹn với đất. Là tuyệt thế thiên kiêu, ân huệ lang của nhân gian! Sao có thể giấu đầu hở đuôi, khiến người đời khinh bỉ chê cười?”
Khương Vọng lơ đễnh: “Ôi, cái này có là gì...”
Trọng Huyền Thắng rất nghiêm túc cắt lời hắn: “Trừ phi thêm tiền!”
Trong nháy mắt Khương Vọng liền ngồi thẳng tắp, dùng ngữ khí nghiêm túc trả lời: “Huynh nói đúng, ta quả thực đã hy sinh quá nhiều!”