Tòa thành nhỏ trong cảnh nội Khúc quốc này tên là Ngọc Quang, thời gian trước gần đó có một cái mỏ ngọc thạch khổng lồ, đào quáng, khai thác, điêu khắc, vân vân, rất nhiều người sống nhờ vào cái mỏ này.
Thợ mỏ, thương nhân tụ tập ở đây lâu ngày, dần dần nơi này trở thành thành thị.
Cái tên “Ngọc Quang” này mới đầu chỉ là ánh sáng của ngọc thôi, sau đó thì là “Ngọc Quang xưa”.
Khương Vọng tìm một tửu quán vừa mắt một chút, chiếm lấy một cái bàn, gọi một bầu rượu ấm, thêm hai cân thịt dê trắng, nghe mọi người thảo luận về cuộc đời muôn hình muôn vẻ…
Có người nói chuyện nhà, có người nói vung nước bọt về tình thế Đông Vực.
Tòa thành thị chủ yếu là thợ mỏ tụ tập mà thành này không hề thô tục như hình dung, ngược lại còn ôn nhuận rất dễ chịu.
Có thể là vì ngọc thạch nuôi người, cũng có thể vì sau khi mỏ ngọc thạch được khai thác hết, nơi này lại đổi mấy vòng người, cả tòa thành đã phát triển theo hướng khác rồi.
Với tu vi hiện tại của mình, rượu của người thường không thể chuốc Khương Vọng say được, nhưng hắn vẫn miễn cưỡng ăn chút thịt dê, thi thoảng nhấp một hai ngụm rượu, cũng có cảm giác hơi thư thản.
Từ hoàn cảnh cho đến bản thân đều là trạng thái an toàn, điều này khiến cho hắn thả lỏng.
Từ thảo nguyên hoang vắng trở lại Đông Vực đông đúc, thiên nhiên và khoảng không thoáng đạt, cùng với khói lửa nhân gian quen thuộc đề khiến hắn cảm thấy dễ chịu.
“Khách quan, ngài muốn gì không?”
“Một bầu rượu, một đĩa đậu hồi hương.”
Đoạn đối thoại này khiến Khương Vọng chú ý.
Với khả năng khống chế âm thanh hiện giờ, chỉ cần là âm thanh hắn đã từng nghe một lần thôi sẽ rất khó quên. Nhất là từ khi mở ra trạng thái Thanh Vân Tiên, âm thanh đã nghe từ lâu lắm rồi cũng sẽ có đủ thông tin, bởi vì “Vạn thanh triều bái.”
Hắn không quay lại, động tác ăn thịt uống rượu không chậm nửa phần, chỉ là yên lặng mở ra trạng thái Thanh Vân Tiên.
“Khách quan muốn rượu gì?”
“Tốt nhất.”
Người vừa tiến vào quán rượu này có vẻ tích chữ như vàng ấy.
Nhưng Khương Vọng đã nhận ra.
Âm thanh vang lên bên tai, tin tức liên quan hiện ra.
Ngược dòng căn nguyên của nó, lần trước hai người đối thoại là trên chiến trường Tề Dương, Xích Vĩ quận.
Khi đó, người này chỉ nói: “Biết rồi, tạ ơn!”
Khương Vọng lẳng lặng uống hết rượu trong chén, ăn nốt mấy miếng thịt dê cuối cùng.
Tiểu nhị đã chú ý trước liền vội vàng tiến tới hỏi: “Khách quan muốn gọi thêm chút gì không?”
Khương Vọng lắc đầu từ chối.
Tiền rượu thịt đã được trả từ trước, cho nên hắn chỉ tiện tay khoác áo choàng vắt dọc góc bàn rồi đứng dậy.
Một tay hắn cầm quải trượng đầu rồng dựa ở chân bên cạnh, một tay lấy ra Trường Tương Tư từ trong hộp trữ vật, đi tới gần vị khách mới tiến vào quán rượu.
Tiểu nhị kia thấy tình cảnh này thì lùi lại hai bước.
Đám người trong tửu quán vẫn đang vui vẻ cười cười nói nói.
Nhưng dần dần, cũng có người nhận ra điều không ổn, bèn nhìn sang bên này.
Duy chỉ có người trẻ tuổi dáng vẻ bình thường ngồi đối diện Khương Vọng kia vẫn đang ung dung bóp một viên đậu hồi hương ném vào trong miệng, không buồn xoay đầu lại, chỉ hời hợt hỏi: “Có việc gì?”
Trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn ta đã dưỡng thành khí thế không tầm thường. Không thấy có vẻ thất bại lúc trước, cũng không còn thần thái vội vàng trước khi xuất phát lúc gặp ở Hải Môn đảo, mà có vài phần thong dong nhàn nhạt.
Mỗi người đều có trải nghiệm của mình, mỗi người đều đang trưởng thành.
“Dương Huyền Sách ơi Dương Huyền Sách.” Khương Vọng nói: “Ở thành Chiếu Hành ngươi gây ra chuyện lớn hại ta ăn trái đắng quá.”
Lời này đã nói rõ thân phận.
Dương Huyền Sách bỗng nhiên quay đầu lại!
Ngay khoảnh khắc hắn ta vừa quay đầu lại, đôi mắt vàng óng xán lạn của hắn ta vậy mà lại tóe ra lửa. Lửa lớn hừng hực chớp mắt đã đốt cháy khoảng cách giữa hắn ta và Khương Vọng. Con lửa rắn cháy rực thật cao, dữ tợn vùng vẫy như muốn nuốt chửng tất cả.
Khương Vọng chỉ đưa tay ra nắm lấy một cái, thần thông đến từ Tam Muội Chân Hỏa áp chế nắm lửa lớn khắp nơi thành hư ảo, nhẹ nhàng trừ khử một trận tai họa có lẽ sẽ bao trùm cả quán rượu.
Mà Dương Huyền Sách đã biến mất dạng!
Khương Vọng giơ tay lên không trung nắm lấy một rảo, một tàn lửa bị hắn nắm chặt hóa thành hình ngọn cỏ cúi đầu chỉ đường.
Sau một khoảng thời gian Khương Vọng chăm chỉ chải vuốt đạo thuật của mình, đạo thuật hồi tưởng cũng có tiến bộ, mặc dù thuật truy tung này vẫn không tính là quá ưu tú, nhưng đã nắm được một số dấu vết nhất định và vẫn có thể cung cấp đầu mối.
Tiểu nhị kia chỉ thấy liệt diễm tỏa sáng khắp trời, còn chưa kịp khủng hoảng đã bị một bàn tay nắm lấy và tiêu diệt.
Mà nam tử áo vải thô sạch sẽ lúc trước còn ăn thịt dê đã bước ra ngoài quán rượu.
Khương Vọng không biết được rõ ràng về thực lực của Dương Huyền Sách, dù sao thì song phương cũng chưa hề chính thức giao thủ. Ban đầu ở trong kho Thương Phong Thành họ chỉ nói chuyện làm ăn, trên chiến trường Tề Dương chỉ nói có một câu, trên đảo Hải Môn cũng chỉ giao tiếp một chút.
Xem đối phương có thể giết chết Hoàng Dĩ Hành thì chắc hẳn phải có chiến lực Ngoại Lâu.
Nhưng tuyệt đối không thể là Thần Lâm.
Hiện giờ Khương Vọng mới lấy được thần thông Xích Tâm, với thực lực thiên hạ đệ nhất Nội Phủ, thành tựu Thiên Phủ. Sau một thời gian dài được nuôi trong Tẩy Nguyệt Am, lại chạy một vòng trên thảo nguyên, thương thế của hắn đã hồi phục, tinh thần sung mãn, mọi mặt đều ở trạng thái đỉnh phong tuyệt đối.
Ở cấp độ Nội Phủ hắn không có đối thủ, cấp độ Ngoại Lâu không gặp đấu chiêu, cấp bậc Trọng Huyền Tuân kia cũng là quét ngang.
Ngoại Lâu bốn thần thông của Đãng Tà Quân cũng giết!
Cho nên, khi hắn thấy Dương Huyền Sách liền muốn ra tay, ngay cả thăm dò cũng không cần, chính là vì hắn tự tin.
Mà Dương Huyền Sách phát hiện thấy hắn lập tức bỏ trốn, chắc hẳn cũng hiểu thiên hạ đệ nhất Nội Phủ là thế nào.
Khương Vọng sải bước ra khỏi tửu quán, đạp nát mây xanh. Tuy chỉ là vải thô nhưng tấm áo choàng vẫn bồng bềnh như tiên.
Chỉ chốc lát, hắn đi theo truy tung vượt qua mấy con phố, đâm vào một ngõ cụt.
Đây là một cái ngõ cụt.
Cuối con hẻm nhỏ, Dương Huyền Sách mặc một bộ đồ thương nhân bằng lụa chậm rãi quay người lại, nhìn Khương Vọng, con mắt vàng lấp lánh cực kỳ bình tĩnh.
Khương Vọng hơi nghiêng người.
Sau lưng, lại có thêm một người nữa cản đường lui.
Người này có thân hình cao lớn, đeo mặt nạ mặt người, từ đầu tới chân đen thui, chỉ có một hình cái cửa màu trắng ở giữa trán, bên trong cánh cửa là hai chữ đỏ như máu.
“Thái Sơn.”