Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1967 - Chương 1967: Cầu Gia Nơi Cửa Phật

Chương 1967: Cầu Gia Nơi Cửa Phật

Khổ Giác dĩ nhiên có thể cảm nhận được sự chân thành của hắn, vì vậy lão càng nổi nóng hơn.

“Tịnh Lễ!” Lão hô.

Tịnh Lễ hòa thượng không lên tiếng.

Khổ Giác ở bên kia Bảo Quang Viên Kính kêu la như sấm nổ: “Tốt quá ha, nghiệt đồ! Từng đứa từng đứa một không thèm nghe lời, các ngươi đều muốn tạo phản có phải hay không? Vi sư kêu ngươi mà ngươi không thèm lên tiếng một chút à!”

Tịnh Lễ ủy khuất đầy mình nói: “Nhưng người nói con không được nói chuyện mà.”

“Còn dám mạnh miệng nữa! ?” Khổ Giác thật là tức giận không kềm chế được, nếu không phải cách xa như vậy, chỉ sợ lão sớm đã động thủ rồi.

“Vậy người muốn sai con làm cái gì vậy!” Tịnh Lễ mím môi ấm ức nói.

“Đánh hắn.”

“Hả?”

Khổ Giác chỉ Khương Vọng một cái nói: “Đánh hắn cho ta! Dạy dỗ tên nghiệt đồ vừa hồ đồ vừa ngu xuẩn này thật tốt vào!”

“Cái này cũng không cần thiết đi...” Tịnh Lễ rụt cổ một cái nói: “Tiểu sư đệ cũng rất đáng thương, con nghe mà cũng cảm thấy khó chịu trong lòng này.”

Khổ Giác cũng chả quan tâm nhiều như thế, chỉ cậy mạnh mà nói: “Lời của sư phụ con có nghe hay không đây?”

Tịnh Lễ nhấp mím môi trả lời: “Nghe mà.”

“Vậy con còn đứng ngây ở đó làm gì?” Khổ Giá chỉ huy nói: “Đánh mạnh tay vào cho ta!”

Tịnh Lễ hướng về phía Khương Vọng chắp tay thi lễ: “Tiểu sư đệ, đắc tội rồi.”

Khương Vọng cũng không trốn không tránh, thậm chí dứt khoát nhắm mắt lại, cười khổ nói: “Nếu như vậy có thể khiến cho đại sư hết giận, Khương Vọng nguyện ý nhận lấy trận đánh này.”

“Dám dùng khổ nhục kế để đối phó với ta! Ngươi nghĩ ta ngu sao?” Sự tức giận của Khổ Giác không giảm bớt tí nào, lão nói to: “Tịnh Lễ mau ra tay đánh hắn cho ta!”

“Được thôi sư phụ, nhưng sư phụ à, nếu con mà sử dụng tay thì sẽ không thể duy trì Bảo Quang Viên Kính được.” Tịnh Lễ vừa nói, pháp ấn trên tay cũng được giải khai, Bảo Quang Viên Kính cũng bị xóa đi, lần trao đổi lần này ngay lập tức bị cắt đứt.

“Nhớ dùng đại bát chưởng đại từ đại bi mà ta truyền cho con đấy nhé...” Thanh âm cổ vũ của Khổ Giác mơ hồ truyền tới sau đó bị cắt đứt.

Ngay sau đó, Tịnh Lễ với khí thế hung hăng trực tiếp xoay người, đánh thẳng về phía Khương Vọng.

Từ trước đến nay hắn ta luôn cực kỳ nghe lời.

Toàn bộ người trong Huyền Không Tự đều cảm thấy Khổ Giác không bình thường. Chỉ duy nhất có mình hắn ta là thờ phụng Khổ Giác như thần minh, coi toàn bộ mấy lời nói lung tung của Khổ Giác là lời vàng ý ngọc.

Giờ đây cánh tay của Tịnh Lễ đã nâng lên thật cao.

Nhưng chỉ là nhẹ nhàng đặt lên trên gáy của Khương Vọng một cái, coi như là đã đánh xong.

“Đệ đừng quá khổ sở nhé...” Hắn ta nhỏ giọng nói.

Khương Vọng đã rời đi rất lâu rồi.

Ở bên trong ngôi miếu đổ nát trên Tam Bảo Sơn, Tịnh Lễ hòa thượng lẳng lặng ngồi xếp bằng.

Tăng lữ là người xuất gia, nhưng nếu như vốn đã không có “nhà”, thì tăng lữ là từ nơi nào mà “ra” chứ?

Thanh đăng cổ phật, tu giả lánh đời. Nếu chưa từng ở trong thế gian thì cái thứ cần tránh là cái gì chứ?

Từ khi hắn ta bắt đầu có kí ức đến nay, chưa bao giờ ở cùng người nhà, cũng chưa từng nhìn thấy cha mẹ thân sinh. Chính Khổ Giác là người một tay đem hắn ta nuôi lớn.

Có tiểu sa di (1) nhớ cha mẹ, thường hay khóc nhè.

Hắn ta không biết nhớ là cái gì.

Hắn ta ở bên trong cái thế giới được coi là ô trọc này, không có một nơi có thể gởi gắm “nỗi nhớ” của chính mình.

Sống một cuộc sống chìm trong tiếng tụng kinh niệm phật, lăn lộn trong đống kinh phật, đánh chuông chùa mà lớn lên. Nhiều lúc hắn ta cũng sẽ tự hỏi “nhà” là cái gì?

Tại sao lại gọi là“nhà”, tại sao nói là khó bỏ.

Sư phụ nói, bọn họ ở chung một chỗ, chính là nhà.

Như vậy thì hắn ta biết rồi, hắn ta quả thực khó bỏ.

Như vậy hắn ta chính là một tiểu hòa thượng cầu được “gia” ở nơi cửa Phật.

Thế giới của hắn ta kỳ thực rất đơn giản, mà nơi này lại chính là nhà của hắn ta. Sư phụ nói Khương Vọng là tiểu sư đệ, như vậy hắn lại có thêm một người nhà nữa.

Đây chính là chuyện khiến cho người ta vui vẻ biết bao.

Cho nên mỗi lần nhìn thấy Khương Vọng, hắn ta đều rất vui vẻ.

Tịnh Lễ vô cùng vui vẻ, nên hắn ta hy vọng tiểu sư đệ cũng vui vẻ giống như hắn ta vậy.

Nhưng là hôm nay hắn ta mới biết được, hóa ra tiểu sư đệ không hề vui. Hóa ra tiểu sư đệ đã phải gánh một gánh nặng to lớn như vậy, từng bước từng bước đi tới bây giờ.

Hắn ta rất thích ngủ, từ trước đến giờ hắn ta đều không thể hiểu được cảm giác không thể ngủ được. Hắn ta cũng không biết được cảm giác hễ nhắm mắt lại là lại thấy máu, lửa và sợ hãi.

Vào giờ phút này, Tịnh Lễ một mình ngồi trên chiếc giường gỗ, trong lòng nghĩ tới tiểu sư đệ, hắn ta không khỏi cảm thấy vô cùng khó chịu.

“Tịnh Lễ! Tịnh Lễ! Tịnh Lễ! Tịnh...”

Thanh âm như sấm, thúc giục liên tục như muốn đến đoạt mệnh đến nơi, sau khi tiến vào trong phòng, mới xem như có thể dừng lại.

Hòa thượng Khổ Bệnh thân hình gầy gò đến chỉ còn da bọc xương, gương mặt giống như một hòn đã góc cạnh rõ ràng đập thẳng vào trước mặt Tịnh Lễ, lão ta nhìn tiểu hòa thượng đáng thương vô cùng ngồi đó, có lẽ cảm thấy thương xót nên giọng nói cũng không tự chủ được mà hòa hoãn lại vài phần, nhưng vẫn nghe như đang gầm thét vậy: “Sao ta gọi ngươi thế nào ngươi cũng không đáp ứng thế?”

“Sư thúc.” Tịnh Lễ đứng dậy ngoan ngoãn hành lễ: “Không phải là con chưa kịp phản ứng thì ngài đã…”

“Thôi được rồi.” Khổ Bệnh khoát khoát tay nói: “ Ngươi liên lạc với sư phụ ngươi một chút đi, ta có chuyện muốn tìm hắn.”

Thanh âm của lão ta nghe như tiếng trống trận, làm cho căn phòng ầm ầm mà rung chuyển một trận.

“A?” Tịnh Lễ ngây ngô đứng đó, mặt đầy vô tội nói: “Con không thể liên lạc với sư phụ rồi ấy?”

Một khắc sau lỗ tai của hắn ta liền bị nắm chặt, Khổ Bệnh xách tai của hắn ta lên nói: “Còn học được thói gạt người khác rồi có phải hay không? Nếu không phải mới vừa rồi ta nghe lén được các ngươi nói chuyện phiếm, thì thiếu chút nữa cũng tin ngươi rồi!”

Tịnh Lễ bất chấp việc lỗ tai bị nhéo vô cùng đau, nổi giận đùng đùng chất vấn: “Sư thúc! Làm sao người có thể nghe trộm chúng ta nói chuyện phiếm được chứ?!”

Bình Luận (0)
Comment