Đợt sóng gió cuồn cuộn này cuốn tất cả mọi thứ lên, mà hắn lấy danh nghĩa mất tích mà có thể tránh xa ngàn dặm.
Nhưng đối với Khương Vọng mà nói, cái thứ gọi là hoang mang này chỉ có thể tồn tại trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Chuyện quan trọng nhất đối với hắn bây giờ chính là tìm một nơi yên tĩnh một chút để có thể tu hành.
Cuối cùng hắn lựa chọn Chiêu quốc.
Chiêu quốc nằm ở phía đông của Huyền Không Tự, Tề quốc lại nằm ở phía tây nam, đây chính là một trong nhật xuất cửu quốc (1) một thời hiển hách, quốc gia kế thừa được di sản của Cố Dương.
Dĩ nhiên, cho đến ngày hôm nay, cái danh xưng “nhật xuất cửu quốc” đã trở thành một trò cười nhạo.
Kể từ năm ngoái, sau khi Dương quốc – quốc gia kế thừa được nhiều di sản Cố Dương nhất, cũng là quốc gia có danh tiếng cường đại nhất nhanh chóng suy yếu, cuối cùng bị diệt quốc chỉ sau một trận đánh, “nhật xuất cửu quốc” bây giờ chỉ còn lại ba quốc gia là Chiêu quốc, Xương quốc và Húc quốc.
Toàn bộ các quốc gia ở đông vực ngày xưa từng tranh giành nhau cái tên “Cố Dương chánh sóc” hăng say bao nhiêu, thì hôm nay lại cố gắng phủi sạch mối quan hệ với “Cố Dương” tích cực đến bấy nhiêu.
Thời thế đã thay đổi hết rồi, bá chủ của vùng Đông vực ngày hôm nay lấy tên “Tề quốc”.
Nếu như cẩn thận tìm hiểu lịch sử đã xảy ra thì cũng không khó mà có thể nhận ra rằng, trong số các quốc gia nhật xuất cửu quốc, đã có hai quốc gia đều bị Tề quốc tiêu diệt. Một có tên “Dương”, hai có tên “Minh”.
Dương quốc tất nhiên là không cần phải nói, còn về phần “Minh ước Chu Hòa” đại danh đỉnh đỉnh, chính là nhờ vào Minh quốc mà mới có thể phát triển ra toàn bộ các khu vực, thanh bài của Tề quốc cũng có được quyền lợi trải rộng khắp các nơi ở vùng Đông vực.
Hôm nay chỉ còn dư lại ba quốc gia nhỏ nhoi của nhật xuất cửu quốc, khó tránh khỏi cảm thấy nơm mớp lo sợ trước Tề quốc.
Không nói đến những thứ khác, chỉ xét về Húc quốc trong ba quốc gia còn lại thôi, bây giờ quốc gia này vẫn còn đang phải tập trung hỏa lực cho Tinh Nguyệt nguyên, bởi vì ý chí của Tề quốc mà đối lập với Tượng quốc, lúc nào cũng có thể khởi phát chiến tranh với Khuynh quốc. Tình thế hiện tại có thể gọi như “Ném đầu, đổ cả máu, dâng hiến hoàn toàn trái tim cho Tề quốc”.
Vì thế khi Khương Vọng đến Chiêu quốc cũng không hề thấy bất ngờ khi đi đâu cũng nghe được khẩu âm từ Tề quốc, y phục cũng là kiểu dáng của Tề quốc.
Khương Vọng người mặc áo gai, đầu đội mũ rộng vành che kín mặt, nhưng chỉ vì hắn nói khẩu âm chính tông của thành Lâm Tri mà lúc trả tiền phòng còn nhận được ưu đãi giảm nửa giá. Trên gương mặt của trưởng quỹ đầy vẻ tươi cười, tôn sùng hắn thành thượng khách. Thật ra Khương Vọng đã sớm không để ý mấy thứ vàng bạc thế tục này rồi, nhưng thông qua chuyện này hắn hiểu được rằng Chiêu quốc đã thần phục hoàn toàn Tề quốc rồi.
Nhớ lúc ban đầu, cho dù Dương quốc có ngưỡng mộ Tề quốc đến thế nào đi chăng nữa thì cũng sẽ không nhẹ tay với bất kỳ cơ hội kiếm tiền nào. Như Hồ Do chỉ là một đình trưởng nhỏ nhoi, nhưng cũng dám ăn trộm tài nguyên của Trọng Huyền Gia. Về sau trở thành thành chủ Thạch Kính của Gia thành, lại càng bị tiền tài che mờ mắt, ngang nhiên dám khởi binh tới đòi trấn Thanh Dương.
Mà bây giờ hắn lấy thân phận thông thường như vậy để xuất hiện ở Chiêu quốc, cũng chỉ gặp một người dân Chiêu quốc thông thường...đây vừa vặn là một bằng chứng có sức thuyết phục lớn nhất.
Cũng không có đáng để cảm khái cả, Khương Vọng nhanh chóng khóa cửa lại, bắt đầu khóa học tu hành buổi tối của một ngày.
Lôi kéo đạo nguyên, chải chuốt cô đảo Thiên Địa, thăm dò Nội Phủ, quen thuộc Đạo Thuật...
Đều đâu vào đấy hoàn thành tất cả các bước.
Lúc này một sự ngạc nhiên cực kỳ đáng vui mừng không hẹn mà đến -
Trong lúc thăm dò đệ ngũ Nội Phủ, Khương Vọng đã phát hiện ra một bí tàng dị thường có thể sử dụng.
Nó được đặt tên là “Vẫn Thần”, hiệu quả của nó chính là làm gia tăng uy năng và công lực của chiêu công phạt thần hồn lên một thành.
Không cần thiết phải chờ đợi thêm nữa, đối với Khương Vọng mà nói, đây chính là bí tàng tốt nhất.
Vì thế hắn quả quyết lấy bí tàng đó xuống.
Đây là lần đạo mạch Đằng Long tiến nhập vào trong Ngũ Phủ Hải, thăm dò năm tòa Nội Phủ mà tìm ra được bí tàng nhanh nhất từ trước đến nay, ước chừng có thể xem như vận may đang đến.
Sau khi gỡ xuống được bí tàng ở đệ ngũ Nội Phủ, Khương Vọng cũng không hề dừng lại nghỉ ngơi, mà bình tâm dưỡng khí tiếp tục tu luyện.
Bí tàng tuy tốt thì tốt thật, nhưng nói cho cùng, nó vẫn phụ thuộc vào thực lực và sự lĩnh ngộ của cá nhân từng tu sĩ, nếu như tu sĩ càng cường đại, thì hiệu quả của bí tàng càng chói mắt. Còn nếu chỉ là một tu sĩ Nội Phủ thông thường, đến cả cánh cửa của thần hồn công kích cũng không mở được, vậy thì hiệu quả của Vẫn Thần gần như bằng không.
Tuy là Khương Vọng cực kỳ hài lòng với Vẫn Thần, nhưng chỉ có thêm một hai bí tàng, cũng không thể ảnh hưởng quá lớn đến toàn thể lực lượng chiến đấu của hắn bây giờ được.
Giống như hôm nay hắn đã có thể lấy được ngũ thần thông từ Ngũ Phủ, ngũ đại bí tàng cũng hiện diện đầy đủ, ngũ môn thuấn phát đạo thuật cũng đều được khắc ấn, thì Nội Phủ Cảnh gần như cũng đã đi tới điểm cuối cùng.
Sở dĩ dùng hai chữ “gần như” cũng là bởi vì vẫn còn một vài chỗ trống có thể thăm dò ở bên trong, cũng vẫn còn không ian để nâng cao chiến lực ở cấp bậc chiến lực này –
Nhưng đã không còn nhiều lắm.
Khương Vọng hoàn toàn có thể cảm thụ được bản thân mình trở nên mạnh mẽ, cũng có lòng tin có thể đối mặt với bất kỳ một đối thủ nào. Dĩ nhiên, hắn vẫn chưa thể nào vượt qua được Ngoại Lâu.
Hắn nhanh chóng luyện “Ngũ Thức Địa Ngục” với “Lửa giận” luyện cho quen thuộc thêm hai mươi lần nữa, sau đó Khương Vọng mới điều chỉnh lại bản thân, khôi phục lại đạo nguyên, thả lỏng cơ bắp, đặt mình vào trạng thái tốt nhất, sau đó mới tiến vào Thái Hư Huyễn Cảnh –