Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1975 - Chương 1975: Quái Thạch Sơn Cốc

Chương 1975: Quái thạch sơn cốc

Khương Vọng tôn trọng Lâm Tiện, cũng không phải chỉ là thể hiện ngoài mặt. Bất luận có lập trường thế nào, trận chiến trên Quan Hà Đài giữa Lâm Tiện và Xúc Mẫn, đáng được tôn trọng.

Càng làm cho hắn lưu ý hơn chính là Lâm Tiện hình như cũng không nhìn thấy đao tiền đang dẫn đường phía trước. Một đao tiền vốn cực kỳ bình thường này, lại khiến cho Khương Vọng càng lúc càng cảm thấy tò mò hơn.

Đao tiền này của Dư Bắc Đẩu, rốt cuộc được điều khiển bằng loại sức mạnh gì??

Sau khi tiến sâu vào Đoạn Hồn Hạp khoảng chừng một canh giờ, trước mắt đột nhiên sáng tỏ thông suốt.

Đoạn Hồn Hạp hẹp dài đến đây lại rộng bao la, xuất hiện trước mắt hắn là một mảnh đất trống có đầy quái thạch lởm chởm cực lớn. Khoảng cách giữa bên phải và bên trái rất xa, nhưng bởi vì vách đá bai bên quá cao nên vẫn có thể thấy rõ rằng, nó vẫn nằm bên trong hạp cốc.

Nếu như nơi này chính là điểm cuối của Đoạn Hồn Hạp, vậy thì Đoạn Hồn Hạp giống như một cái bình bụng bự, mà Khương Vọng lúc này đang ở trong phần “bụng bự” này.

Nhưng nếu bay lên cao một chút, dõi mắt nhìn về phía xa, có thể thấy rằng mảnh đất trống cực lớn này, vẫn thu hẹp dần lại, kéo dài về một hướng xa xa.

Đoạn Hồn Hạp dài hẹp, chỉ hơi “mập mạp” một chút ở đoạn ngắn này mà thôi, vẫn còn “gầy” lại.

Khương Vọng hướng tầm mắt nhìn về phía trước.

Nơi đây không có cây, cũng không có hoa, ngay cả loài cỏ dại có sức sống ngoan cường nhất cũng không nhìn thấy một cọng nào.

Những… tảng đá có hình thù kỳ quái kia, khiến cho người ta có một loại cảm giác quái đản, khó có thể hình dung.

Đao tiền rốt cuộc thay đổi phương hướng, dẫn đường bay về bên phải.

Xem ra chuyện mà Dư Bắc Đẩu muốn làm, ở ngay tại trong quái thạch sơn cốc này rồi.

Khương Vọng bay thấp, cố gắng hết sức không phát ra tiếng động. Hắn không biết nơi này có thứ gì, không biết Dư Bắc Đẩu muốn hắn làm gì, cho nên luôn giữ vững trạng thái cẩn thận đề phòng, để đối mặt với thứ mà hắn không hiểu rõ. Nếu không phải Dư Bắc Đẩu đã thể hiện sự thiện ý thông qua tấm bùa hộ mệnh kia, thì lúc này hắn đã sớm quay đầu rời đi.

Quái thạch như rừng, Khương Vọng đi xuyên qua rừng quái thạch với đao tiền.

Không biết vì sao, một mảnh quái thạch mọc lên như rừng này, vậy mà lại khiến hắn liên tưởng đến tháp lâm ở Huyền Không Tự.

Hắn mơ hồ có một loại ảo giác, những tảng đá kỳ quái này, có lẽ cũng là do một tiền bối nào đó tu sửa…

Nhưng ý nghĩ này rất nhanh liền bị hắn xua đi.

Liền cảm nhận được một thông tin nói rằng, những tảng đá này thực sự chỉ là những tảng đá bình thường mà thôi.

Đột nhiên hắn lại cảm thấy, rừng quái thạch này, có phải có trận pháp nào đó hay không? Mê trận do thiên nhiên tạo thành, hay là do ai bố trí?

Khương Vọng cảm thấy kinh hoảng sợ hãi…

Quá nhiều tạp niệm rồi!

Từ khi tiến vào quái thạch sơn cốc này, hắn nửa có nửa không nghĩ quá nhiều. Phân tâm như thế, vốn không phải là một thứ nên có trong trạng thái phòng bị.

Sinh ra cảnh giác, bên trong Nội Phủ thứ năm, liền có ánh sáng vàng ròng tỏa ra bốn phía. Trong chốc lát, tạp niệm đều bị thu lại, tâm niệm thông suốt.

Có Xích Tâm thần thông trấn giữ, tất cả ngoại tà đều không thể xâm nhập được.

Ánh sáng bất hủ vàng ròng kia, lan khắp Ngũ phủ.

Trong lúc Khương Vọng theo sát đao tiền tiếp tục tiến về phía trước, hạt giống Lạc Lối bên trong Nội Phủ thứ hai đột nhiên cũng nhảy lên.

Nếu có người quan sát kỹ Khương Vọng lúc này, có thể thấy rằng, đôi mắt trong suốt như nước sâu của tu sĩ trẻ tuổi này, bỗng nhiên hiện lên một gợn sóng màu vàng ròng. Dưới ánh sáng dao động, dưới đáy nước, mơ hồ có một đôi cá âm dương bơi qua.

Lúc này, Khương Vọng liền nhìn thấy, trên đao tiền, có một sợi dây hư ảo, dùng phương thức xuyên qua thời không, nối giữa hắn và đao tiền.

Có lẽ đây chính là nguyên nhân đao tiền này vì sao có thể ngàn dặm xa xôi tìm đến hắn, lại vì sao chỉ có hắn mới có thể nhìn thấy nó!

Khương Vọng trước đây không nhìn ra chút dấu vết nào, lúc này lại vì cơ duyên xảo hợp, ở trong quái thạch sơn cốc này, dùng Xích Tâm điều khiển Lạc Lối, nhìn thấy bản chất của nó!

Đây là sợi dây gì?

Thực ảo khó phân biệt, nhìn không rõ lắm, giống như đang không ngừng biến hóa, lúc ẩn lúc hiện.

Khương Vọng tạm thời còn chưa nghĩ ra mình có thể dùng loại sức mạnh gì để ảnh hưởng nó, đạo nguyên và thần hồn lực đều không thể nào gây ra chút ảnh hưởng nào, có lẽ ánh sáng thần thông của Lạc Lối thần thông có thể làm được?

Bây giờ còn cần nó dẫn đường, nên không thể nghiên cứu tỉ mỉ được. Nhưng Khương Vọng đã sinh ra lòng hứng thú cực lớn đối với sợi dây nối này, âm thầm nhớ kĩ trong lòng.

Đối với bản thân Khương Vọng mà nói, từ khi có được Xích Tâm thần thông tới nay, hắn cũng luôn luôn tìm hiểu hiệu dụng của Xích Tâm thần thông. Nhưng thần thông này từ trước đến nay đều chưa từng nghe qua, bên cạnh cũng không có người chỉ điểm, hắn hiện tại chỉ có thể đi đến đâu lần mò đến đó.

Lại vào giây phút đó phát hiện rằng, Xích Tâm vậy mà lại còn có thể khống chế Lạc Lối.

Ngoài trạng thái Ngũ Phủ đồng diệu, Xích Tâm thần thông cũng có thể tự mình sinh ra mối liên hết với Lạc Lối thần thông.

Nghĩ kỹ thì cũng rất có lý.

Có Xích Tâm trong tay, đương nhiên không thể “Lạc Lối” rồi!

Là hạt giống thần thông được tìm thấy cuối cùng trong năm tòa Nội Phủ, phát tán ánh sáng vàng kim bất hủ Xích Tâm thần thông, đương nhiên có nhiều khả năng hơn.

Tản đi ánh sáng thần thông, sợi dây kia liền rốt cuộc không nhìn thấy nữa.

Khương Vọng không suy nghĩ lung tung nữa, tiếp tục đi theo sau đao tiền kia, tiếp tục đi xuyên qua rừng đá.

Cho đến khi...

Nghe được tiếng nước chảy.

Vòng qua một quái thạch cao lớn, dòng nước chảy róc rách kia, liền xuất hiện trước mắt hắn.

Trước mắt thoáng chốc chỉ còn một màu đỏ.

Là một dòng suối màu đỏ như máu!

Khương Vọng nhẹ hít vào một hơi…

Không.

Không phải là một dòng suối đỏ như máu, thứ đang chảy kia rõ ràng là máu.

Đi theo đao tiền kia đến đây, lại có thể thấy một dòng máu tươi chảy thành một dòng suối nhỏ!

Dư Bắc Đẩu rốt cuộc muốn làm gì đây?

Chuyện này càng ngày càng lộ vẻ quái dị lại đáng sợ.

Khương Vọng không khỏi dừng bước.

Đao tiền kia lại bay qua dòng suối máu tươi kia, tiếp tục bay về phía trước, giống như muốn ngược dòng tiến lên.

Khương Vọng hơi hơi chần chừ, Dư Bắc Đẩu mời hắn hỗ trợ, cũng không nói chuyện này có nguy hiểm hay không. Bây giờ nhìn lại, hiển nhiên không phải là một chuyện đơn giản…

Đột nhiên có một giọng nói vang lên: “Khương tiểu tử đến rồi sao? Nhanh tới giúp ta đi!”

Là giọng của Dư Bắc Đẩu.

Bình Luận (0)
Comment