Lý Sấu nhắm mắt theo sau, nhìn qua cũng rất kích động: “Ta cũng chưa từng, ta cũng chưa từng!”
“Đừng gấp gáp, đừng cướp, mọi người đều có phần.” Quẻ Sư ngăn lại: “Đây cũng là sư thúc của ta, không thể vồ vập như hổ đói được, phải nhai kỹ nuốt chậm thì mới có ý tứ!”
“Những lời này, có phải các ngươi đang nói về ta hay không vậy?” Dư Bắc Đẩu đột nhiên nói.
Quẻ Sư dùng một ngữ điệu thong dong như đã nắm giữ mọi thứ trong tay, nói với Trịnh Phì Lý Sấu: “Các ngươi đừng thấy tiểu lão đầu này lớn lên có vẻ đáng khinh, thủ đoạn của lão hung tàn lắm đấy. Ta đoán lão hiện tại vẫn còn sức ra một chiêu, chẳng qua là lão rất nhanh sẽ không còn sức nữa.”
Gã vừa nói vừa bắt đầu bước đi, mỗi một bước, nơi hắn đi qua liền mọc lên một cột đá.
Bao quanh một vòng quanh Dư Bắc Đẩu, đoán chừng bốn mươi chín cột đá, bao vây Dư Bắc Đẩu và Lưu Hoài vào trong.
Máu tươi chảy ra từ cổ Lưu Hoài, vừa vặn chảy qua khoảng cách giữa hai cột đá, không chịu bất cứ ảnh hưởng nào.
“Lẽ nào lại thế, ngươi lớn lên nhìn mới đáng khinh!” Dư Bắc Đẩu tức giận nói: “Lão phu năm đó tựa cây ngọc đón gió, còn hiện tại chính là lê hoa áp hải đường!”
Nhìn qua lão cũng không ngại chuyện Quẻ Sư bày ra cột đá, chỉ để ý đến hai chữ “đáng khinh” kia.
Quẻ Sư lại không để ý đến, chỉ khẽ cười nói: “Hiện tại, thì chờ Khương Vọng đến đây thôi.”
Trịnh Phì có chút rầu rĩ không vui, nghe vậy thì vui mừng nói: “Đồ chơi sẽ còn quay lại sao?”
Lý Sấu luôn mồm hỏi: “Có thật không có thật không?”
“Hoặc là thi thể của hắn sẽ đến đây.” Quẻ Sư nhạt nhẽo bổ sung.
Một tay của Khương Vọng cầm kiếm, một tay nhấc bọc áo cà sa, bay thẳng về phía Loạn Thạch Cốc.
Trong lòng vẫn còn lưu lại dư vị của đao thuật mà gần giống như đạo - Huyết Mệnh Hóa Thân kia, hắn càng suy nghĩ càng cảm thấy hiền diệu, chỉ hận không thể tự mình trải nghiệm thêm một lần nữa. Trên Đoạn Hồn Hiệp dài đằng đẵng, chỉ có đao tiền đồng hành cùng với hắn, nhưng hắn cũng không cảm thấy cô đơn.
Hắn đã sớm tạo thành thói quen đi một mình.
Trong lúc hắn đang đắm chìm bên trong hồi ức, đột nhiên hắn thấy căn đao tiền quay đầu, thấp thỏm bay lên rồi lại hạ xuống, tựa như muốn nhắc nhở hắn cái gì, sau đó nó lại bay đến một vách núi cao chót vót, ước chừng như muốn khắc chữ gì đó...
Nhưng đã không cần nữa rồi..
Khương Vọng đã nhìn thấy một vị đại hán đứng ở phía trước khe núi, đúng chỗ cửa vào của Loạn Thạch Cốc. Hắn ta ước chừng cao hơn tám thước, trên người cơ bắp cuồn cuồn cứng như nham thạch, gây ra một cảm giác cực kỳ mạnh mẽ và cứng rắn.
Hai tay của hắn ta chống lên một thanh trọng kiếm có hình nón, bởi vì toàn thân nó tròn trịa như một thanh thiết trùy, nhưng lại nhọn ở phần đỉnh, cho nên nếu có gọi nó là một cái chùy cũng không hẳn là không thể.
Nhưng rõ ràng nó cũng có cả chuôi kiếm lẫn lưỡi kiếm.
Tóm lại là một thanh kiếm cực kỳ kỳ quái đi cùng với một con người cơ bắp cuồn cuộn.
Nhưng tất cả sự chú ý của Khương Vọng đều dồn lên trên chỗ trên không.
Nói chính xác hơn là dồn vào một người nữ nhân đeo mặt nạ vô diện, dáng vẻ thướt tha đang đứng như treo trên phía bên trái của vách núi cao chót vót.
Chính là Yết Diện Nhân Ma hắn đã từng gặp qua ở Thanh Vân Đình của Ung quốc!
Nếu như nàng ta ở chỗ này, vậy vị đại hán thân hình toàn là cơ bắp kia có lẽ cũng là một trong các Nhân Ma.
Ở chỗ Đoạn Hồn Hiệp này lại gặp đến hai vị Nhân Ma cản đường!
Đúng là oan gia ngõ hẹp!
“Khụ khụ!” Vị đại hán đầy cơ bắp nhìn thì có vẻ cực kỳ tục tằn, thế mà mở miệng ra lại vô cùng lễ phép: “Cái này, ta nói ngươi có thể chú ý nhiều tới ta một chút hay không? Bởi vì tiếp theo ta mới là người chiến đấu trực tiếp với ngươi. Ngươi chỉ lo nhìn chằm chằm Yết Diện sẽ khiến cho ta cảm thấy rất mất mặt đấy.”
“Phải không?” Khương Vọng tiện tay đem bọc áo cà sa bỏ vào bên trong hộp trữ vật: “Ngươi có chắc chắn rằng chiến đấu là một đấu một chứ?”
“Ách.” Vị đại hán cơ bắp gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng nói: “Cái này chắc phải tùy vào tình hình rồi, dù sao thì hai người chúng ta tới cũng đã tới rồi.”
Khương Vọng vẫn nhìn chằm chằm vào vị Yết Diện Nhân Ma có tên là Yến Tử kia, thân thể càng ngày càng thả lỏng, ánh mắt cũng ngày càng trấn tĩnh.
“Đáng ghét! Mới còn nhỏ tuổi mà đã không đứng đắn rồi!” Yến Tử đứng trên không trung dịu dàng nói: “Ngươi đang nhìn chỗ nào thế hả?”
“Yếu hại.” Khương Vọng đơn giản trả lời.
Yến Tử cười hì hì, toàn bộ thân thể cũng thoe đó mà rung động lên từng đợt.
“Ngươi là muốn nói chỗ yếu hại nào vậy?” Nàng ta quyến rũ hỏi.
Bây giờ đối mặt với hai vị Nhân Ma cùng một lúc lại khiến cho chiến ý vừa mới lắng xuống của Khương Vọng lại một lần nữa sôi trào. Nhưng thanh âm của hắn ngược lại lại càng lúc càng bình tĩnh, hắn chỉ nói: “Nơi yếu hại có thể khiến cho ngươi chết đi.”
“Thật là người nam tử thô lỗ, không hiểu một chút phong tình nào.” Yến Tử không cho lời vừa rồi là ngỗ ngược, nàng ta vẫn sử dụng thanh âm mềm mại đáp lại: “Dể một lát nữa tỉ tỉ sẽ dạy dỗ ngươi thật tốt.”
Đại hán kia thấy bọn họ bắt đầu hàn huyên, cảm giác thấy bản thân đến một ngọn gió cũng không bằng, hắn bèn vội vàng chen lời vào: “Làm quen một chút đi, tại hạ là Khảm Đầu* Nhân Ma, họ Hoàn, tên Đào.”
*chém đầu
Khương Vọng thuận miệng nói: “Tại hạ thì khảm đầu, vậy còn tại thượng thì sao?”
Hắn vốn chẳng qua là thuận miệng chế nhạo một câu.
Không nghĩ tới Hoàn Đào vẫn cực kỳ nghiêm túc mà trả lời: “Tại thượng cũng khảm đầu.”
“Thật là đáng ghét.” Yến Tử gắt giọng nói: “Lúc thì thượng, lúc thì hạ, các ngươi đang muốn nói đến cái đầu nào vậy?”
Khương Vọng không thèm đáp lại lời nói hạ lưu của nàng ta, hắn chỉ nói với Hoàn Đào: “Cái thanh kiếm này của ngươi nhìn có vẻ không thuận lợi để chém đầu cho lắm.”
Hoàn Đào giống như được gãi đúng chỗ ngứa, tóe miệng cười to một tiếng, sau đó hắn lật ngược thanh trọng kiếm lại, hai tay cầm chắc thanh kiếm xoay một cái – đột nhiên thấy thanh kiếm phát ra tiếng răng rắc, từ hai bên trái phải ở trên thân kiếm đen xì như cây gậy sắt đột nhiên lộ ra một đoạn lưỡi kiếm sắc bén sáng như tuyết.