Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1987 - Chương 1987: Huyết Chiêm [Tiếp]

Chương 1987: Huyết Chiêm [Tiếp]

Một người, một Nhân Ma, một Huyết Ma, ba con người ba vận mệnh lại giao thoa trong huyết tỏa mệnh trận này, nhất thời không thể phân ra riêng biệt.

Bây giờ, Quỷ Đầu Đao của sát ngục mới chém tới Dư Bắc Đấu, nhưng nó chỉ có thể chém vào đỉnh đầu của lão một tấc thì không thể tiếp tục tiến sâu hơn nữa.

Vào giờ phút này Dư Bắc Đấu quả thực chật vật không chịu nổi.

Trên đầu cắm một thanh Quỷ Đầu Đao, máu tươi theo trán chảy xuống như dòng nước. Sau gáy là một túi máu do huyết xà ăn mòn vẫn đang không ngừng to lên. Lão không thể động đậy nên chỉ có thể chịu đựng những thống khổ này.

Vào giờ phút này Dư Bắc Đấu quả thực vô cùng mạnh mẽ.

Ngón tay của hắn nhập lại tạo thành kiếm, một ngón tay mà trấn áp hai đối thủ.

Trấn một người, cũng trấn một ma!

Sau một trận chiến vừa công vừa thủ vô cùng kịch liệt, Lưu Hoài cùng quẻ sư cả hai người đều bị trấp áp, bị cưỡng ép chồng lên nhau.

Nếu như không nhìn đến trên đầu bị cắm một thanh Quỷ Đầu Đao và sau gáy có một túi máu, thì Dư Bắc Đấu đang ngồi xếp bằng trên không trung kia thật giống như chưa từng trải qua bất kỳ cái gì.

Chỉ là khi lão đang dây dưa với một Huyết Ma thì lại có thêm một quẻ sư mà thôi.

“Ngươi muốn chết.” Lưu Hoài không thể động đậy, nhưng là thanh âm lạnh lùng: “Ngươi có biết ngươi sẽ chết càng thảm thiết hơn không?”

Dư Bắc Đấu nhàn nhạt nói: “Ta chỉ biết là lần này ít nhất cũng phải trấn áp ngươi một ngàn năm, muốn tạo phản ư? Tiếp tục nằm mơ đi!”

“Hắc hắc hắc hắc.” Lưu Hoài cười quái dị: “ Ngươi cứ chờ đi...”

Quẻ sư đang nằm ngang trên người Lưu Hoài thì tràn đầy hận ý đất nhìn Dư Bắc Đấu hét lên: “Tới đây! Giết chết ta đi! Giống như ngươi đã từng giết sư huynh ngươi vậy, giống như giết chết một con chó vậy, giết ta đi!”

“Ngươi không cần phải chọc giận ta.” Dư Bắc Đấu dùng thanh âm già nua nói: “ Chờ ta trấn áp Huyết Ma xong, rảnh tay rồi, tự nhiên sẽ không bỏ qua cho ngươi. Ta không hề hối hận về việc năm đó đã giết chết sư phụ ngươi, cho dù có quay trở lại mười lần, một trăm lần ta vẫn sẽ làm như vậy. Giết ngươi, cũng sẽ không ngoại lệ đâu.”

“Dĩ nhiên, ngươi làm sao mà biết hối hận?” Sự tức giận cùng hận thù trong thanh âm của quẻ sư dần dần mất đi, hắn ta vì hận thù mà tức giận, nhưng cũng vì hận thù mà một lần nữa trở lên tỉnh táo: “Nhưng ở bên ngoài Loạn Thạch Cốc còn có bốn vị Nhân Ma nữa, ngươi định đối phó như thế nào đây?thanh âm hận cùng giận, cũng tản đi, hắn bởi vì cừu hận mà tức giận, cũng bởi vì cừu hận, lần nữa trở nên tĩnh táo: “Nhưng bên ngoài loạn thạch trong cốc, còn có bốn vị nhân ma, ngươi định thì như thế nào ứng đối đây? Tiên Thiên Ly Loạn trận mất đi sự điều khiển của ngươi thì có thể vây khốn bọn hắn bao lâu nữa?”

“Bằng hữu của ta sẽ giải quyết bọn hắn.” Dư Bắc Đấu đạm thanh đạo.

“Phải không? Nội Phủ cảnh Khương Vọng?”

“Là đệ nhất thiên hạ Nội Phủ.” Dư Bắc Đấu sửa lại: “Hắn sẽ giết chết hết những tên đáng ghét bọn ngươi, từng người từng người một.”

...

...

Bên trong Loạn Thạch Cốc.

Khương Vọng đưa mắt nhìn quanh.

Rõ ràng vẫn là nhưng hòn đá kỳ lạ kia, vẫn là sơn cốc đó nhưng hắn lại không nhìn thấy được, cũng không phân rõ đường đi ở nơi nào.

Thần thông Xích Tâm có thể giúp hắn không bị dị chí xâm nhiễm, nhưng không thể chỉ cho hắn con đường cần phải đi. Không phải tâm trí hắn bị mê haowcj mà là thiên đại chỗ này đã bị đảo lộn hết lên rồi.

Khương Vọng tĩnh tâm như nước, không để cho phiền não ưu tư ăn mòn mình. Tay cầm trường kiếm, từ từ đi.

Đúng lúc này, đao tiền mà hắn dùng để mua lá bùa hộ mệnh ở chỗ Dư Bắc Đấu bay ra trước mặt hắn.

Dứt khoát khắc một dòng chữ ở trên mặt đất -

“Ngươi cùng bốn vị nhân ma đều ở trong trận này.”

Bốn vị nhân ma? Khương Vọng có chút chần chờ.

Hắn chỉ mới gặp Yết Diện với Khảm Đầu, không biết trong trận này còn có hai người nữa!

Đao tiền kia lại khắc chữ nói: “Quẻ sư đã bị ta trấn áp, tu vi những người còn lại đều chưa tới Thần Lâm. Ta sẽ dẫn đường cho ngươi để giết chết từng người bọn hắn.”

Hóa ra vẫn chưa tới Thần Lâm..

Có lẽ cũng cùng cấp bậc với Khảm Đầu Nhân Ma?

“Hôm nay giết nhân ma, vì dân trừ hại lớn!”

Khương Vọng – người đã một mình đánh bại cả hai Nhân Ma mang trong mình lòng tin tràn đầy.

Trường kiếm rung lên, lớn tiếng nói to: “Dẫn đường!”

Trận pháp thiên nhiên trong Loạn Thạch Cốc kỳ thực vô cùng khó tìm, cho dù có đưa mắt nhìn khắp bốn phía cũng không có cách nào tra xét ra được.

Tự bản thân Khương Vọng biết rằng mình thực sự không quá hiểu biết về trận pháp, hắn không thể so sánh với Lý Long Xuyên, Yến Phủ - những con cái nhà danh môn kia, kiến thức gì cũng có thể tiếp xúc, từ nhỏ đã học tập nên có một căn cơ vô cùng vững chắc.

Thời gian tu hành có hạn, tài nguyên cũng có hạn, cho nên hắn phải có chút chọn lựa.

Như mấy loại kiểu trận pháp hay y thuật, chính là thứ mà hắn lựa chọn “bỏ đi”.

Nhưng cái đao tiền này chính bản thân nó nhận ra đường đi, tự nhiên tới lui ở trong quái thạch, dẫn Khương Vọng bên trái lượn quanh mấy bước, bên phải lượn quanh mấy bước, thì trong tầm mắt đã xuất hiện tung tích địch!

Đầu tiên Khương Vọng nhìn thấy thân ảnh khôi ngô của Khảm Đầu Nhân Ma Hoàn Đào, y đang đứng cùng một bên với quái thạch, giống như một khố đá lớn hình người, mắt gã phóng về phía xa xa, tựa như đang tìm kiếm điều gì.

Cái đao tiền mà Dư Bắc Đấu đưa tới quả thực vô cùng hữu ích!

Lúc trước đã giao thủ qua, cho dù quá trình quả thực vô cùng ngắn ngủi nhưng cũng đủ để Khương Vọng nhìn ra thực lực của tên đại hán cơ bắp cuồn cuộn này.

Dưới tình huống một đối một thì Khương Vọng có mười phần nắm chắc.

Đường đường là người đứng đầu trong Hoàng Hà Hội, dưới tình huống như thế này thì tất nhiên sẽ không nói hai lời mà cầm kiếm tiến lên phía trước.

Thân hình như chớp nhoáng, chuyển qua khúc quanh, tầm mắt sáng tỏ thông suốt!

Chỉ thấy ở đằng trước thân hình cao lớn của Hoàn Đào là một bóng người lớn mập, một thân hình gầy gò và một bóng người vô cùng yểu điệu, đều đồng loạt quay đầu lại.

Trịnh Phì, Lý Sấu, Yến Tử!

Hai bên trố mắt nhìn nhau, nhất thời đều vô cùng sửng sốt.

Hoàn Đào lúc này mới hậu tri hậu giác mà quay người lại, khi thấy Khương Vọng tay đang cầm trường kiếm, khí thế hung hăng, rất rõ ràng cho thấy muốn tới chém gã, Hoàn Đào không nhịn được nhếch môi, cười.

...

Bình Luận (0)
Comment