Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1999 - Chương 1999: Cái Gì Gọi Là “Ác Báo” (3)

Chương 1999: Cái gì gọi là “ác báo” (3)

Tiên thuật Bình Bộ Thanh Vân quả thật không hổ là bí truyền của tiên cung từ thời đại cận cổ, Khương Vọng ỷ vào thuật này di chuyển trên không trung, ung dung như đi dạo trong sân vắng, rẽ trái quặt phải, hoàn toàn không có chút trì trệ nào.

Thật may là lúc mà tiên cung và Ngũ Phủ Hải cùng bị tổn thương, cây ma thương đó không có đủ lực, khiến cho Thanh Vân Đình vẫn có thẻ tồn lưu. Nếu không thật đúng là không thể tìm được thứ thay thế cho Bình Bộ Thanh Vân trong thời gian ngắn như vậy.

Thân pháp hơn người chính là thứ giúp hắn có thể vận động linh hoạt trong cuộc quần đấu này, cũng là nguyên nhân chủ yếu giúp hắn không bị giết. Lúc này hắn sử dụng thân pháp hơn người của mình truy đuổi Khảm Đầu Nhân Ma, kiếm từ đông sang tây, từ bắc xuống nam, chiến đấu và truy đuổi chỉ giữa những ý nghĩ.

Từ đầu đến cuối đều để cho bản thân có thể đối mặt với ít đối thủ cùng một lúc nhất có thể.

Nhưng đối thủ của hắn cũng không phải là mấy con rối bùn, không thể nào hoàn toàn đi theo thiết kế của hắn được.

Đối mặt với Khương Vọng đang càng ngày càng đuổi tới gần, Lý Sấu đột nhiên toét miệng cười một tiếng: “Ngươi dữ quá à! Tiểu Khương!”

Gã giống như thật sự vui vẻ, vửa cười vừa ở trên không trung khom người xuống, sau đó bỗng nhiên đấm một cái, đấm thẳng lên trên đầu gối bên trái của mình!

Ầm!

Gã dùng lực như vậy, trực tiếp đập bể toàn bộ xương đầu gối, cả cẳng chân của gã bị gập lại một cách quỷ dị, nhìn mà phải giật mình.

“Tê... Đau quá, đau qua đi mất!” Khuôn mặt cười của gã biến thành mặt khóc, kêu lên.

Mà dưới tác dụng của thần thông Đồng Quy…

Khương Vọng – người đang ung dung bước chân trên không trung, truy đuổi Lý Sấu, đầu gối bên chân trái đột nhiên nổ vang, trong nháy mắt bể nát mất một nửa, cả chân trái quặp lại một cách bất bình thường, thân hình dừng lại ngay giữa không trung.

Thần thông Đồng Quy vẫn chưa thể thỏa mãn điều kiện, không thể có tác dụng phản kích ngang hàng được. Vết thương của Khương Vọng không hề nghiêm trọng như Lý Sấu, nhưng cũng đủ để làm chậm chạp lại hành động của hắn. Đồng quy thần thông vẫn chưa thể thỏa mãn điều kiện, không thể ngang hàng phản kích. Khương Vọng bị thương, không hề như Lý Sấu như vậy nghiêm trọng, nhưng cũng đủ chậm chạp hành động. Có sự ngăn trở này ——

“Ha ha! Bắt được ngươi rồi!”

Trịnh Phì đã đuổi tới nơi, tay trái vận chưởng phát ra một đợt sóng khí, tay phải điều khiển đao chém thẳng về phía cái gáy của Khương Vọng!

Sóng khí như cuồng phong, va chạm tứ phương. Ánh đao như dải lụa trắng, ác liệt rủ xuống.

Như một cái lồng bao phủ tứ phương, khiến cho Khương Vọng không có đường chạy trốn.

Vì có thần thông Ác Báo, gã không cần cân nhắc phòng ngự, công kích cũng càng ngày càng không có chừng mực, càng ngày càng tàn bạo.

Đã có bao nhiêu người mạnh hơn gã, nhưng đều chết dưới lưỡi đao của gã.

Ánh đao kết hợp với chưởng phong tạọ thành một năng lượng tiềm tàng kinh khủng, giống như một cái lồng vô hình lại to lớn, bao phủ cả gã và Khương Vọng ở bên trong, rồi sau đó càng ngày càng nghiền ép vào bên trong.

Thế cục quá mức nguy hiểm!

Trong phút chốc, Lý Sấu đã dùng cái đầu gối nát bét của mình đưa Khương Vọng vào tử cục.

Vào giờ phút này, Khương Vọng đã không thể truy đuổi Lý Sấu được nữa, phản kích Trịnh Phì lại là hạ sách.

Neus như tạo thành bất kỳ tổn thương nào cho Trịnh Phì, thì cũng đồng nghĩa với việc tự xuống tay với bản thân.

Đối mặt với một chưởng một đao cực kỳ tàn bạo kia, Khương Vọng phải ứng phó như thế nào đây?

Lâm Tiện – người đang xem cuộc chiến không có câu trả lời, Yến Tử và Lý Sấu – người đang xem trận đấu cũng đồng dạng không có.

Bọn họ đã gặp quá nhiều cục diện Trịnh Phì nghiền nát đối thủ.

Người bị Trịnh Phì chân chính bắt được, vẫn chưa có ai có thể chạy thoát!

Nhưng ngay một khắc sau đó, Khương Vọng đã cho bọn hắn câu trả lời.

Hắn quay người, thu kiếm lại.

Kéo theo chân trái có cái đầu gối đã bị dập nát, đánh thẳng về phía người Trịnh Phì, trường kiếm chém chéo một đường, cắt mất chân trái của Trịnh Phì!

Dĩ nhiên, cái chân trái của Khương Vọng đã bị Lý Sấu đánh nát cũng đối ứng, vô thanh vô thức gãy lìa!

Ai có thể nghĩ tới, từ lúc bắt đầu cuộc chiến đến giờ, Khương Vọng - người luôn tránh tấn công chính diện Trịnh Phì, lại ngang nhiên xuất thủ với Trịnh Phì. Hơn thế nữa lại còn trực tiếp và hung tàn đến như vậy!

Ngay cả bản thân Trịnh Phì cũng cảm thấy vô cùng khó tin.

Trong sự đau đớn đó, gã nhìn hai cái chân trái của hai người đều đồng loạt gãy lìa, sững sờ một chút, sau đó cười ha ha nói: “Ta không sợ đau! Một chút cũng không đau!”

Mà Khương Vọng – người cũng bị gãy cái chân trái như vậy – mặt không đổi sắc, thuận thế tiến vào bê trong “vòng ôm” của Trịnh Phì, cơ hồ mặt dán vào mặt của Trịnh Phì!

Trịnh Phì hoàn toàn không đề phòng, Nhục Giáp là đạo phòng ngự thứ nhất của gã, Ác Báo là đạo phòng ngự thứ hai.

Những tỏn thương đủ để giết chết gã, chắc chắn sẽ giết chết đối thủ của gã trước tiên.

Cho nên gã sử dung ánh đao và chưởng phong này, nhốt Khương vọng ở trong một “vòng cấm”, không thể để món đồ chơi có thân pháp trác tuyệt như thế này chạy thoát được.

Giống như một cơn lốc xoáy, bên trong mắt bão, lại là nơi bình tĩnh nhất.

Lúc này Khương Vọng, chính là đã đụng vào mắt bão, cái chân đau làm hắn không nhịn được nhíu mày, nhưng cánh tay cầm kiếm của hắn vẫn vững như bàn thạch.

Ánh sáng của Ngũ Thần Thông lưu chuyển trên thân kiêm, trường kiếm tiến về phái trước, dứt khoát đánh vỡ Nhục Giáp, đâm sâu vào bụng của Trịnh Phì!

Trịnh Phì mờ mịt mà thống khổ trợn to hai mắt, nhất thời ánh đao và chưởng phong giam cầm Khương Vọng ở bên trong cũng bắt đầu tản đi.

Giam cầm đã biến mất!

Nhưng Khương Vọng cũng không nhân cơ hội này chyaj đi, không lựa chọn thoát thân, mà hắn lạ cầm trường kiếm, chém chéo tất cả!

Gương mặt béo mập của TRịnh Phì ngay lập tức vặn vẹo thành một đoàn, máu tươi từ bụng trào ra, nhất thời không thể dừng được!

Dưới tác dụng của thần thông Ác BÁo, bụng của Khương Vọng cũng nứt ra một đường, nội tạng lộ ra ngoài, máu tươi chảy ra từng dòng.

Nếu như nói hắn chém đứt đầu gối bên trái của Trịnh Phì, chính là lợi dụng tối đa việc đầu gối bên trái của hắn cũng đã bị Lý Sấu đánh cho vỡ nát, đây là một sự cân nhắc toàn diện cho cuộc chiến này, căn bản không thể coi là tổn thất gì quá lớn.

Nhưng một kiếm xuyên bụng, đã thế còn chém chéo một kiếm tiếp theo, thì đã như là không hề để ý đến sự tồn tại của thần thông Ác Báo.

Cuối cùng, hắn lấy bộ dạng lấy mạng đổi mạng, thề phải chém chết Trịnh Phì tại chỗ!

Ai có thể nghĩ tới? !

Mọi người chỉ thấy, ở trong vòng cấm trưởng phong với ánh đao kia, thiếu niên mặc á xanh tay càm trường kiếm cùng với Vạn Ác Nhân Ma cực kỳ hung tàn kia, gần như dính vào nhau.

Trịnh Phì bình thường vô cùng điên cuồng bạo ngược mặt mũi vặn vẹo. Khương Vọng bình thường lại vô cùng ung dung ôn hòa mặt không cảm xúc, một kiếm vô cùng hung ác, tự đổ lấy máu của chính mình.

Nhất thời cũng không biết ai điên cuồng hơn ai!

Bình Luận (0)
Comment