Bất luận bọn họ âm thầm bất hòa thế nào, muốn thoát khỏi sự khống chế ra sao... Dung quốc chỉ có thể gia nhập chiến trường Tinh Nguyệt Nguyên với tư cách là phe cánh của Tề quốc.
Thậm chí Dung quốc đã phải gia nhập chiến trường Tinh Nguyệt Nguyên dưới sức ép của Tề quốc.
Lâm Tiện hoàn toàn có thể tưởng tượng được quốc tướng đang ung dung đứng trước mặt mình đã phải chịu áp lực lớn đến mức nào mới có thể trao cho y một "sự lựa chọn", cho y tự quyết định việc đi hay không...
Trên chiến trường quyết đấu của người trẻ tuổi, đệ nhất Nội Phủ Dung quốc như Lâm Tiện không đi thì xem như Dung quốc không có thành ý rồi.
"Việc được giao tranh với anh hùng thiên hạ luôn là nguyện vọng của Lâm Tiện. Đại trượng phu dựng công nơi sa trường mới là may mắn." Lâm Tiện đáp: "Ta bằng lòng đi."
Âu Dương Vĩnh nhìn y chăm chú, cuối cùng vươn tay vỗ vai y: "Khương Vọng thông ma mất tích, Lâm Tiện ngươi chính là Nội Phủ đứng đầu Đông vực. Tương lai của Dung quốc nằm trên vai ngươi, đừng để ý tới những lời không hay kia, thể hiện trên Tinh Nguyệt Nguyên tốt chút là được."
Lâm Tiện lại làm lễ nghiêm chỉnh: "Xin quốc tướng đại nhân đừng nói mấy lời này nữa."
Âu Dương Vĩnh cất giọng nói: "Ngươi không cần phải lo, bệ hạ cũng nói vậy, ta chỉ thuật lại lời bệ hạ đã nói mà thôi."
Lâm Tiện không ngẩng đầu, chỉ nói: "Xin bệ hạ đừng nói mấy lời như vậy nữa."
Âu Dương Vĩnh tỏ vẻ kinh ngạc: "Vì sao?"
Lâm Tiện ngẩng đầu lên, thản nhiên nói: "Thế gian có Khương Vọng, còn ai có thể đứng đầu nữa?"
Âu Dương Vĩnh cười cười, khuyên nhủ như người từng trải: "Màn đặc sắc trên Quan Hà Đài chỉ là một cái chớp mắt trên sông chứ không thể giữ nguyên suốt đời, ngươi chỉ thua hắn về mặt tài nguyên thôi. Bây giờ hắn đã mất tích, đây cũng là thời cơ tốt cho ngươi vùng lên..."
Lâm Tiện nói: "Ta nhìn thấy Khương Vọng ở Đoạn Hồn Hạp..."
Âu Dương Vĩnh dừng lại, hỏi: "Hai người các ngươi giao thủ rồi à?"
Lâm Tiện cười khổ, lắc đầu: "Giờ ta nào có tư cách đánh với hắn chứ."
Y thở dài: "Ta chỉ... nhìn thấy hắn chiến đấu thôi."
"Ở Đoạn Hồn Hạp?" Âu Dương Vĩnh cau mày, hỏi tới cùng: "Với ai?"
Lâm Tiện đáp chậm rãi: "Vạn Ác Nhân Ma Trịnh Phì, Tước Nhục Nhân Ma Lý Sấu, Yết Diện Nhân Ma Yến Tử, Khảm Đầu Nhân Ma Hoàn Đào."
Tất nhiên là Âu Dương Vĩnh biết đến tiếng xấu của Cửu Đại Nhân Ma. Không biết bao nhiêu người trong thiên hạ muốn giết bọn họ, nhưng do hành tung của bọn họ rất bí mật nên khó mà truy tìm.
Ông ta trầm ngâm một lát mới hỏi: "Đánh lần lượt à?"
Lâm Tiện lắc đầu, nói: "Khương Vọng lấy một địch bốn."
Âu Dương Vĩnh kích động!
Tuy ông ta vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh nhưng giọng đã có phần khác đi: "Chẳng lẽ hắn toàn mạng thoát thân?"
Lâm Tiện rũ mắt như không dám nhìn thẳng nắng gắt, chỉ tiếp tục: "Vạn Ác, Tước Nhục và Khảm Đầu đều đã chết! Chỉ còn Yết Diện Nhân Ma hốt hoảng bỏ chạy..."
Tin tức này cực kỳ đáng kinh ngạc.
Ngay cả quốc tướng Dung quốc quyền cao chức trọng như Âu Dương Vĩnh cũng không khỏi lảo đảo, thất thanh: "Trời độ Tề quốc như vậy! Chẳng lẽ lại thêm một Khương Mộng Hùng nữa?!"
Khương Vọng cảm giác như mình đã đi một đoạn đường rất dài, một mình bước đi không biết bao nhiêu dặm trong bóng đêm u tối.
Nhìn trước không thấy cuối, nhìn sau không thấy đường đã qua.
Ngoài mặt không biết thế giới này, trong lòng không nhớ ơn thù xưa cũ.
Bên trái không có người đồng hành, bên phải không có người ngược hướng.
Cảm giác này... như sợi lông chìm nổi trong biển, như miếng vảy phơi nắng trên bờ.
Mờ mịt không nơi nương tựa, cũng không phân biệt được đông tây nam bắc.
Trước giờ Khương Vọng luôn là một người rất kiên định, biết mình muốn gì và nên tiến lên như thế nào. Bất luận tình thế phải đối mặt có khó khăn cỡ nào, hắn đều dũng cảm vượt chông gai đi tới.
Vậy mà giờ hắn còn không biết mình có đang "đi về phía trước" hay không.
Hắn chỉ đi, đi nữa đi mãi mà không biết mình đã đi bao lâu, bao xa.
Hắn không cầm kiếm, thậm chí còn không cảm nhận được tay của mình.
Khi nhận thấy được điều này, hắn mới phát hiện không thể xác định được là mình có đang đi hay không. Không chỉ thế, hắn còn không biết mình đã có cảm nhận này từ bao giờ.
Trong đầu hắn chỉ còn lại một suy nghĩ... tiếp tục đi tới.
Chỉ một suy nghĩ này rồi hoàn toàn mất đi nhận thức về "bản thân".
Không phải ngũ thức đều trở nên mê mang, mà là tất cả nhận thức bao gồm cả ngũ thức đều như không còn tồn tại nữa.
Đi trong vô vọng là điều gian nan nhất, không biết gì là nỗi sợ hãi lớn nhất.
Thế giới này cô độc và tăm tối, tựa như sóng biển muốn nhấn chìm người ta.
Mỗi hơi thở đều như muốn sụp đổ, thần hồn dần tiêu tan như một ngọn núi không ngừng bị sạt lở, dần dà trở nên "gầy gò".
Cỏ tàn mất cảnh thu, kiến nhỏ hủy đê dài.
"Khương tiểu hữu?"
Hình như hắn nghe thấy một giọng nói vang vọng trong đêm trường u tối.
Đó là một giọng nói yếu ớt nhưng kéo dài, khó mà tìm thấy trong đêm đen mịt mờ, nhưng điều không liên quan tới người nói là...
Bản thân giọng nói ấy cứ cố chấp hướng về phía trước như tín đồ thành kính bái lạy thần tiên, mỗi bước đi về Thánh sơn lại dập đầu ba lần, cuối cùng cũng được "nghe thấy".
Khi giọng nói đó xuất hiện, thế giới trống rỗng lập tức tới nơi.
Đó là "Vạn Âm Triều Bái".
Giọng nói ấy đánh thức lỗ tai, hoặc là nói nhắc nhở sự tồn tại của thính giác trong trạng thái vô thức.
Nói chung, thính giác là thứ xuất hiện đầu tiên, thế giới âm thanh đã có nét trở lại...
Tin tức mà âm thanh mang lại cũng chứa đựng nhận thức phong phú.
Do đó, tất cả nhận thức đều dần khôi phục.
Sóng triều cô độc lui lại.
Khương Vọng mở mắt liền thấy gương mặt già nua quen thuộc...
Hắn lập tức vươn tay sờ kiếm.
"Ngươi thấy khỏe hơn chút nào chưa?"
Dư Bắc Đấu thân thiết hỏi, ấn tay hắn xuống một cách tự nhiên rồi bắt mạch.
"Vết thương của ngươi nghiêm trọng quá."
Hiện tại, mái tóc của Dư Bắc Đấu như chỉ bạc, mặt sáng như ngọc, không còn vẻ chật vật như trước đó. Lão cau mày: "Trái tim nát rồi, sao lại bất cẩn như vậy?"
Giọng lão vừa nghiêm khắc vừa có phần thân thiết, trong lời trách cứ lại chứa chút quan tâm.
Khương Vọng rất muốn phỉ nhổ vào mặt lão, nhưng tạm thời lại không thể nhớ ra cảm giác "vô cùng không vui" này bắt đầu xuất hiện từ đâu.
Cơ thể hắn chỉ vừa thức tỉnh từ trạng thái trống không kia nên không thể tiếp nhận thông tin đúng lúc.
Ngay sau đó, hắn cảm nhận được một luồng sức mạnh dịu nhẹ di chuyển từ tay Dư Bắc Đấu vào cơ thể mình như mưa rơi.
Hắn nhìn vào bên trong, chỉ thấy một đống mảnh vụn trái tim nằm chung một chỗ như sắp sụp đổ, sau đó hắn mới nhớ tới vết thương của mình.
Tất cả ký ức đều phục hồi như cá quay về biển.