Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 2019 - Chương 2019: Biết Nhiều Dễ Khổ (1)

Chương 2019: Biết nhiều dễ khổ (1)

Một lát sau, Dư Bắc Đấu chủ động hỏi: "Ngươi không định hỏi chuyện gì đã xảy ra à?"

"Trước đây, một vị tiền bối đã nói với ta." Khương Vọng nghe vậy mới nói: "Trước khi kiếm của ta đủ để bảo vệ đạo lý của mình thì ta nên học cách ngậm miệng."

Dư Bắc Đấu có vẻ ẩn ý: "Xem ra ngươi nghe lọt tai nhỉ."

Khương Vọng đáp lại bình thường, không có vẻ gì là oán giận: "Sao có thể không lọt tai?"

Dư Bắc Đấu cười cười: "Ngươi quả là một thanh niên biết rút kinh nghiệm."

"Có điều, để ngươi không nhớ về ta theo cách giống với vị tiền bối mà ngươi nói đó, ta cảm thấy mình nên giải thích một chút."

Lão nhìn Khương Vọng: "Một kiếm của Yến Xuân Hồi không chừa lại quỷ thần, cắt đứt mọi nguồn sống. Ta không tài nào tiếp được nó cũng như bảo vệ cho ngươi, cho nên ta quyết định "giết" ngươi trước để thay đổi số mệnh của ngươi, xóa bỏ sự sống của ngươi... Ngươi có thể hiểu đại khái thế này, ví dụ như ngươi là một con cá nhỏ trong dòng sông vận mệnh, thế thì lúc ngươi nhảy ra khỏi sông cũng đã được xem như là rời đi, trạng thái khi đó sẽ không khác gì đã chết."

Lão tiếp tục: "Cách của ta là giúp ngươi nhảy khỏi sông trong thời gian ngắn. Về mặt số mệnh, ngươi đã chết khi một kiếm đó giáng xuống nên nhát kiếm xóa bỏ sự sống ấy không ảnh hưởng tới ngươi. Giờ ta chỉ đưa ngươi về lại dòng sông vận mệnh như cũ, do đó ngươi không sống lại mà chỉ là trở về thôi. Ngươi vẫn chưa chết, chẳng qua ngươi chỉ nhảy ra khỏi dòng chảy của dòng sông vận mệnh một lúc."

"Bây giờ hãy nói cho ta biết, ngươi nhìn thấy gì lúc nhảy ra ngoài?"

Ta nhìn thấy gì?

Khương Vọng nhớ tới tất cả mọi thứ vô tri vô giác kia, nhớ tới nỗi cô độc lớn lao ấy, nhớ tới những gian nan không có bất kỳ phương hướng nào... Cuối cùng chỉ bình thản nói: "Ngoài cảm giác thần hồn dần dần tiêu tán ra, ta không cảm nhận được điều gì khác."

Không cảm thấy gì đương nhiên cũng vô thức.

Ngũ thức giai không, dĩ nhiên không nhìn thấy gì cả.

Dư Bắc Đấu im lặng một lát, nói: "Chuyện lúc đó ta vẫn cần phải xin lỗi ngươi. Mặc dù giết ngươi là vì cứu ngươi, nhưng chuyện nhảy ra khỏi dòng sông vận mệnh này vốn không có cách nào tránh khỏi nguy hiểm. Nhất là ta cũng nhất định phải bỏ mình một đoạn thời gian, không có cách nào trông nom ngươi..."

"Với dòng sông vận mệnh mà nói, khi ngươi còn sống vẫn luôn ở trong dòng sông vận mệnh, một khi thoát khỏi nó chính là mất đi cả đời. Tất cả những gì cả đời này gây dựng lên, bao gồm bản năng như nhìn nghe ngửi cũng đều biến mất... Người như chim gãy cánh, lòng như cá rời nước..."

Dư Bắc Đấu ngước mắt hỏi: "Loại cảm giác đó rất đáng sợ đúng không?"

"Giữa sinh tử, ai có thể không sợ hãi?" Giọng Khương Vọng rất bình tĩnh: "Ta chẳng qua chỉ là một người giữa đông đảo chúng sinh."

Dư Bắc Đấu chợt cười: "Không nhìn thấy thì tốt, không thấy gì cả là chuyện tốt."

Lão lắc đầu thổn thức: "Biết quá nhiều chưa chắc đã không phải là mấu chốt dẫn đến đau khổ."

Nghe giọng lão xem ra những việc trải qua trong thời gian ngắn ngủi nhảy khỏi dòng sông vận mệnh kia dường như còn tình tiết quan trọng nào khác. Nhưng Khương Vọng cố gắng nhớ lại, chỉ có một quãng thời gian cô độc vô tri vô giác, một đoạn thống khổ thần hồn dần dần tróc ra.

Quả thật cũng không "nhìn" thấy gì cả.

Liên quan đến cách giúp hắn né tránh một kiếm của Yến Xuân Hồi, Dư Bắc Đấu nói rất dễ dàng, giải thích cũng không có gì phức tạp.

Nhưng khiến người ta có thể nhảy khỏi dòng sông vận mệnh một thời gian ngắn, lại đưa người ta quay về... Bản lĩnh như vậy thật sự có thể nói là vô cùng thần kỳ.

Không phải việc Chân Nhân có thể làm được.

Trong chớp mắt khi chưởng kia đánh xuống, Khương Vọng quả thực vừa giận vừa sợ, không biết vì sao Dư Bắc Đấu đột nhiên lại ra tay, cũng có cảm giác bị lừa dối sâu sắc... Nhưng lúc đó tất cả cảm xúc và sức sống đều bị dập tắt theo một chưởng kia.

Trước mặt vị Chân Nhân đương thế này, hắn không có bất kỳ đường phản kháng nào.

Sau khi "tỉnh lại", cảm giác cũng trở về, đương nhiên cũng có tức giận.

Chỉ là đối mặt với một vị Chân Nhân đương thế thực lực kinh khủng như Dư Bắc Đấu, Khương Vọng không muốn tự tìm đường chết, cho nên phải kiềm chế.

Lúc này nghe Dư Bắc Đấu nói vậy, người ta giải thích cũng không có ác ý gì, cũng không phải cố ý làm hại, không nhịn được lên tiếng hỏi: "Nếu Chân Nhân nói không đỡ được kiếm kia của Yến Xuân Hồi, vậy sao ta không phát hiện ra ngài có chút tổn hao nào? Chẳng lẽ vừa rồi chân nhân cũng nhảy ra khỏi dòng sông vận mệnh với ta?"

Dư Bắc Đấu nhìn hắn, cười: "Ngươi cho rằng nhảy ra khỏi dòng sông vận mệnh một thời gian ngắn là có thể hoàn toàn thoát khỏi tầm nhìn của một vị Diễn Đạo Chân Quân? Chỉ là vì sự chú ý của Yến Xuân Hồi hoàn toàn nằm trên người ta và Huyết Ma, căn bản không cẩn thận dò xét trạng thái của ngươi, cũng không để tâm đến sống chết của ngươi, cái "chết" của ngươi mới có thể thành lập. Nếu như ta mang ngươi cùng nhảy ra khỏi dòng sông vận mệnh, như vậy chúng ta cũng chỉ có thể cùng chết ở bên bờ sông. Ngươi biết bờ của dòng sông vận mệnh trông như thế nào không?"

Đương nhiên là Khương Vọng không biết, cho nên chỉ có thể lắc đầu.

"Tốt nhất không nên biết. Còn việc tại sao không phát hiện ra ta có chút tổn hao nào..." Trên mặt Dư Bắc Đấu vẫn nở nụ cười: "Ngươi giúp ta làm gì, ngươi không nhớ sao?"

"Mệnh Huyết?" Suy nghĩ của Khương Vọng khẽ lướt qua, nhanh chóng nắm bắt được điểm mấu chốt, lại hỏi: "Mệnh Huyết chôn ở yếm điểm kia cũng không phải xuất phát từ Huyết Ma mà là căn nguyên để Chân Nhân ngài sống lại?"

"Cũng không phải." Dư Bắc Đấu nói: "Nếu Mệnh Huyết kia không phải từ Huyết Ma phân ra thì sao có thể giấu giếm được Đoán Mệnh Nhân Ma? Sư điệt của ta tuy tu vi không bằng ta, nhưng lại tinh thâm bói toán, không dễ lừa như vậy đâu."

Khương Vọng nói một câu sâu xa: "Chỉ có ta dễ bị lừa gạt đúng không?"

Câu nói đầy u oán của hắn dường như hoàn toàn không lọt vào lỗ tai Dư Bắc Đấu, lão chỉ tự tiếp lời nói: "Nguồn gốc của Huyết Ma rất cổ xưa, chính là thân thể hiện thế đại diện cho Diệt Tình Tuyệt Dục Huyết Ma Công. Làm ra căn nguyên của nó rất khó, nếu muốn hủy diệt hoàn toàn cũng không phải việc ta có thể làm được. Yến Xuân Hồi đứng trên đỉnh cao siêu phàm, đương thời phi kiếm của ông ta là mạnh nhất, việc phá vỡ huyết khu Thần Lâm hóa thành kiếm, ta không thể tiếp nổi. Nhưng cũng may, hai chuyện đồng thời xảy ra."

Bình Luận (0)
Comment