Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 2022 - Chương 2022: Bặc Liêm (2)

Chương 2022: Bặc Liêm (2)

"Chữ "hận" hơi quá lời rồi." Khương Vọng nghiêm túc nói: "Khương Vọng chỉ là tự biết mình, tự nhận không có năng lực dây vào chuyện của lão nhân gia ngài, cũng không muốn mạo hiểm tính mạng của mình thêm nữa. Có lẽ ngài có sứ mạng và trách nhiệm của ngài, có lẽ vĩ đại cao thâm, nhưng ta cũng có con đường riêng phải đi."

Dư Bắc Đấu trấn áp Huyết Ma, giết Tương Sư, không thể nghi ngờ là hành động chính nghĩa.

Nhưng Khương Vọng cũng có cuộc đời riêng của mình. Hắn không có trưởng bối, không có chỗ dựa, hắn phải tự chịu trách nhiệm cho mình.

"Ta biết." Dư Bắc Đấu không trêu đùa nữa, tầm mắt nhìn về phía trước không xa: "Thật ra ta không có chuyện gì khác tìm ngươi, chỉ muốn hàn huyên với ngươi mấy câu, đại khái là vì già rồi... Ngươi không có thời gian à?"

Khương Vọng nhớ chỗ tầm mắt Dư Bắc Đấu nhìn tới chính là nơi lúc trước Huyết Ma và Quẻ Sư nằm xuống, đương nhiên bây giờ chẳng còn dấu vết gì, toàn bộ đã biến mất trong một kiếm của Yến Xuân Hồi.

Lúc này Dư Bắc Đấu như đang bỏ đi hào quang của cường giả, khiến người ta có cảm giác lão chỉ là một ông lão cô độc.

"Ngài muốn nói chuyện gì?" Khương Vọng thả lỏng kháng cự của thân thể, tư thế ngồi cũng thoải mái hơn một chút, thẳng thắn nói: "Bây giờ ta đang lấy thiện ý của một vãn bối đối với tiền bối nói chuyện phiếm với ngài. Nếu như trong quá trình có chuyện gì ta cảm thấy mình không nên nghe, ta sẽ lập tức rời đi. Mong ngài hiểu cho."

"Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng à?" Dư Bắc Đấu tự giễu cười nói: "Người như ta quả nhiên rất đáng ghét, bởi vì nhìn thấy một chút tương lai đã tùy ý táy máy vào thế cờ. Làm một vài chuyện tự mình cho là đúng đắn mà không thèm quan tâm đến cảm nhận của người khác... Rất đáng ghét đúng không? Khó trách khiến ngươi tránh như rắn rết."

Trong đầu Khương Vọng nghĩ Dư chân nhân này cũng không phải không tự biết mình ra sao.

Ngoài mặt hắn chỉ nói: "Là ta nhát gan cẩn thận, khiến chân nhân chê cười rồi."

Dư Bắc Đấu từ đầu đến cuối vẫn nhìn mặt đất trống không phía trước, cũng không biết đang nhìn Huyết Ma biến mất hay là đang nhìn Quẻ Sư.

Với hai người này, dường như lão đều lạnh lùng giống vậy.

Dư Bắc Đấu cũng không tiếp tục cái đề tài này mà là dùng một câu hỏi bắt đầu câu chuyện của lão...

"Ngươi biết Mệnh Chiêm Thuật là gì không?"

Khương Vọng suy nghĩ một lát, lắc đầu.

Ngoài biết đó là một thuật bói toán rất cổ xưa, biết Dư Bắc Đấu thừa kế thuật này ra, những chuyện khác hắn không biết gì cả. Quả thực cũng không biết mình có thể chuyện trò cái gì với Dư Bắc Đấu.

"Mệnh Chiêm Thuật là thuật nhìn ra được tương lai. Ở thời đại rất xa xôi trước kia thật ra không có cách nói tương lai, ít nhất đối với Nhân tộc mà nói là như vậy. Nhân tộc khó mà đếm hết, sinh sôi trên thế gian này. Mười triệu năm vô tri vô giác, sống chết như nhành cây ngọn cỏ. Theo gió xuân mọc lên, bị lửa đốt rụi. Nhân tộc từng kẻ từng kẻ sinh rồi diệt, lúc tới không mang được thứ gì đến với thế giới này, lúc ra đi cũng chẳng để lại được gì. Đi ở đều không có dấu vết, cứ như vậy mười triệu năm. Trong vô số nhân loại bình thường, có một người khác với những người khác, ngẩng đầu nhìn lên thấy sắc trời mù mịt và con đường hơi khác phía trước. Vì vậy người này nói hay là chúng ta thử đi về hướng này đi... Đó là khởi nguồn của Mệnh Chiêm Thuật."

Dư Bắc Đấu nói chậm lại: "Người kia tên là Bặc Liêm. Là một trong tám hiền thần của Nhân hoàng Toại Nhân, đảm nhiệm vai trò làm pháp, cầu phúc từ trời cao. Bởi vì là người chỉ dẫn cho Nhân hoàng sớm nhất lên được gọi là Nhân hoàng sư."

Dùng thời đại để phân chia lịch sử, con sông thời gian cuộn trào như vậy... thời đại Viễn Cổ, thời đại Thượng Cổ, thời đại Trung Cổ, thời đại Cận Cổ, hiện đại.

Chính giữa mỗi một thời đại đều có một con sóng vĩ đại, cuồn cuộn không bờ bến. Lại vì thời gian và sự kiện mà phân ra thành nhiều thời đại nhỏ cụ thể.

Ví dụ như thời đại Phi Kiếm, thời đại tiên nhân đều được quy về thời đại đại diện là thời đại Cận Cổ.

Thời đại Viễn Cổ là thời đại Yêu tộc thống trị trời đất, cũng là thời đại dài nhất cho tới bây giờ, xa xôi đến không thể nghiên cứu nó cụ thể đã trải qua bao lâu, không cách nào kiểm chứng được.

Lúc đó đa số Nhân tộc đạo mạch bế tắc, chỉ có rất ít người có thể tu hành.

Nhân hoàng Toại Nhân đời đầu tiên quật khởi trong gian nan, che chở Nhân tộc, khó khăn mưu cầu sống sót. Phía dưới ông có tám vị hiền thần phụ tá, cùng chống chọi với những thế lực tà ác.

Bặc Liêm chính là một trong tám vị hiền thần, danh đức vang xa, được xưng là thầy của Nhân hoàng.

Mặc dù tin tức về thời đại cổ xưa đó đã thất lạc, rất nhiều chuyện đã biến mất như khói bụi. Nhưng tên của đại nhân vật như Bặc Liêm thì Khương Vọng vẫn biết, không kìm được chấn động trong lòng.

Lai lịch của Mệnh Chiêm Thuật kia thật là kinh người!

Chẳng trách Dư Bắc Đấu có thể trước đoán được Huyết Ma, Yến Xuân Hồi, sau lại tính ra Quẻ Sư và Khương Vọng, có thể coi như định được hết thảy trong đoạn sông này, nắm toàn cục trong tay...

Một loạt quẻ bói kia đương nhiên là vô cùng thần kỳ, nhưng so với quẻ bói về tương lai Nhân tộc năm đó, dẫn dắt Nhân hoàng thì có là gì?

Từ điều này xem ra cần phải xem xét lại một lần nữa sức nặng của vị chân nhân Dư Bắc Đấu này.

Dù sao Mệnh Chiêm Thuật cổ xưa đã kéo dài bao nhiêu thời đại!

"Tiền bối vốn là người kế thừa thuật vô thượng này sau những hiền tài đời trước. Là Khương Vọng thất kính rồi." Khương Vọng chắp tay nói.

"Hiền tài đời trước, người đời sau chưa chắc đã được giống vậy, có gì mà đáng kính!" Dư Bắc Đấu rất tùy ý nói: "Mệnh Chiêm Thuật quá cổ xưa, cũng đã trải qua quá nhiều chuyện. Đương nhiên là nó có quá khứ huy hoàng... nhưng chúng ta nhất định phải mặt đối với hiện tại."

Khương Vọng không hiểu: "Hiện tại?"

"Đã đến lúc nó nên kết thúc." Dư Bắc Đấu nhẹ giọng nói.

Lời này càng khiến Khương Vọng nghe không hiểu gì.

Dư Bắc Đấu tính quẻ nửa đời, tính cả quỷ thần, là một trong những chân nhân mạnh nhất thế gian này, Mệnh Chiêm Thuật mạnh như vậy, ngay cả Diễn Đạo chân quân Yến Xuân Hồi cũng ktránh được. Sao lại nói... nên kết thúc?

"Tại sao?" Khương Vọng hỏi.

Dư Bắc Đấu cười: "Từ khi hiền tài đi trước phân chia tinh vực, củng cố tinh thần, ngay cả nhân quả, số mệnh đều được diễn hóa tới hôm nay. Chiêm Tinh Thuật đã thành chính thống, đại hành kỳ đạo. Mà Mệnh Chiêm Thuật đã trần ai lạc định trong lịch sử từ lâu rồi."

Chiêm Tinh Thuật trở thành thuật xem bói chính thống, hoàn toàn thay thế địa vị của Mệnh Chiêm Thuật.

Đây là bí mật Khương Vọng chưa từng nghe qua, là cơn sóng ngầm trong dòng chảy thời gian.

Là sự đổi mới của thuật xem bói, cũng là một góc vĩ đại của thế giới này.

Nhưng nụ cười của Dư Bắc Đấu rõ ràng không thấy chút thái độ khổ sở nào, thậm chí có thể nói là rất sáng lạn, lại khiến người ta không hiểu sao cảm thấy khổ sở.

"Đừng như vậy." Khương Vọng thành thật nói ra cảm nhận trong lòng mình: "Mệnh Chiêm Thuật có công lớn với Nhân tộc, không nên để bị bám bụi trong lịch sử. Nó đã truyền thừa đến nay, sao có thể không tiếp tục truyền thừa? Quẻ bói của chân nhân ngài có thể biết được cả thần thì sao lại không phát huy đạo này?"

"Trẻ tuổi thật tốt!" Dư Bắc Đấu cười rất vui vẻ.

Cười một lúc, lão mới lên tiếng: "Từ vạn cổ tới nay, bao nhiêu anh hùng hào kiệt thân chết hồn diệt, bao nhiêu công lao vĩ đại tiêu tán như mây khói, bao nhiêu thần công bảo điển thất lạc trong biển người! Nên đi thì cuối cùng cũng phải đi, nên biến mất cuối cùng cũng sẽ biến mất. Mệnh Chiêm Thuật có thể có ngoại lệ gì?"

Khương Vọng suy nghĩ một lúc, khoan thai nói: "Dù sao tiên hiền từng dùng Mệnh Chiêm Thuật dẫn dắt Nhân hoàng, có công đức lớn với nhân tộc..."

"Ngươi có biết Bặc Liêm, tổ sư của Mệnh Chiêm Thuật chết như thế nào không?" Dư Bắc Đấu hỏi ngược lại.

Liên quan đến đại nhân vật thời đại viễn cổ, đương nhiên Khương Vọng không thể nào biết được, chỉ có thể lắc đầu.

"Sách sử sẽ không nói cho ngươi biết, tiền nhân cũng sẽ không nói cho ngươi, nhưng dòng sông vận mệnh còn ghi nhớ."

Trên mặt Dư Bắc Đấu nở nụ cười vô hình, tuyên cáo sự thật lịch sử: "Bặc Liêm cuối cùng bị Nhân hoàng giết chết, là Nhân hoàng giết Nhân hoàng sư!"

Bình Luận (0)
Comment