Lý Long Xuyên và Cao Triết cũng không có giao tình gì, Trọng Huyền Thắng thì vừa liếc mắt cũng đã biết được tâm tư của Cao Triết là gì, cũng lười tốn sức.
Hiện tại Cao Triết đã củng cố vị trí người thừa kế gia tộc, lòng dạ cũng theo đó mà cao hơn rất nhiều. Tới chiến trường Tinh Nguyệt Nguyên này, vốn là để mạ vàng dương danh. Biện pháp tốt nhất đương nhiên là đi chiến trường lập uy, thế nhưng giẫm Lâm Tiện đã từng tham dự Quan Hà Đài, cũng là một biện pháp tốt, mà lại càng an toàn, ổn thỏa hơn.
Đám người Bảo Bá Chiêu, Triêu Vũ không tham dự vào việc này, nhất là Bảo Bá Chiêu, cảm thấy những người này đều cùng thế hệ với em trai mình, Bảo Trọng Thanh. Mà Trọng Huyền Tuân thì ngay cả tới Tinh Nguyệt Nguyên đều khinh thường, mà bình thường Bảo Bá Chiêu cũng rất tự kiêu, vẫn giữ một khoảng cách đối với những người cùng thế hệ với em trai mình.
Ngoài ra, những thiên tài của mấy tiểu quốc như Húc, Chiêu, Dực, Xương thì căn bản không dám lại gần, chỉ ở nơi xa nhìn lại.
Nhiều thiên tài tuổi trẻ ở nơi đây như vậy, ai chịu mất thể diện, khí thế yếu đi?
Không tránh khỏi phải tranh đấu một trận.
Thế nhưng Lâm Tiện khi bị Cao Triết chặn đường, ngay cả mí mắt cũng không nhấc, chỉ bình tĩnh nói: "Ta chưa từng nói qua lời này."
"Ồ?" Cao Triết cũng không bất ngờ khi thấy Lâm Tiện nhận sợ, chỉ là bất ngờ khi thấy y nhận sợ nhanh như vậy, nhận sợ tới mức không chút giãy giụa, Cao Triết bước tới nửa bước, ép hỏi: "Vậy hiện tại, trước mặt nhiều người như vậy, ta hỏi ngươi một câu, từ nội tâm ngươi cho rằng, ngươi so với Khương Vọng thì như thế nào?"
Lâm Tiện giương mắt, nhìn xung quanh, dưới ánh nhìn chăm chú của các thiên kiêu Đông Vực, nói với giọng vô cùng bình tĩnh: "Ta, Lâm Tiện, nguyện làm môn hạ chó săn cho Khương Thanh Dương. Trước Diễn Đạo, không dám so với Khương Vọng!"
Lời này vừa nói ra, những âm thanh ồn ào, huyên náo, bất an... đều im bặt đi.
Toàn trường vắng lặng!
Các nhân vật thiên tài trong chư quốc, người nào không có chí khí chứ?
Một ngày không bằng, chưa hẳn ngàn ngày cũng không bằng.
Dù là hiện tại thua, ngày sau chắc chắn sẽ trả trở lại.
Đây là chí khí thiếu niên, cũng là ngạo cốt của thiên tài.
Nếu như nội tâm mất đi lòng vô địch, không thể có khí thế vô địch.
Thật sự là rất ít người có thể ngưỡng mộ người cùng thế hệ như thế này, lại có thể nói ra lời "nguyện làm môn hạ chó săn" như vậy.
Không ai cảm thấy Lâm Tiện có thể trở thành Diễn Đạo, như vậy lời y nói "trước khi Diễn Đạo, không dám so với Khương Vọng", hầu như là xác định cả đời này.
Nếu nói Lâm Tiện là kẻ hèn nhát, thế nhưng khi y chiến đấu với Xúc Mẫn của Hạ quốc trên Quan Hà Đài, vẫn luôn huyết chiến từ đầu tới cuối, chưa từng lùi lại nửa bước.
Thế nhưng nếu như nói y là người kiên cường, vậy tại sao y lại tôn sùng Khương Vọng tới mức này?
Coi mình quá thấp, lại đẩy Khương Vọng lên quá cao!
Rất nhiều người không tới Quan Hà Đài, không khỏi nhìn lại trận Hoàng Hà Hội vừa mới kết thúc chưa lâu kia, danh xưng có thể chen vào top 3 Nội Phủ trận trong lịch sử, có phải là càng đặc sắc hơn so với tưởng tượng hay không?
Còn vị quán quân của Hoàng Hà Hội là Khương Vọng này, có phải là càng mạnh hơn so với trong tưởng tượng?
"Ha ha ha ha." Cao Triết cười rất sảng khoái: "Là bạn tốt của Khương Thanh Dương, ta không thể không công nhận ánh mắt của ngươi! Là một người tự biết rõ bản thân. Nghĩ tới những lời đồn đại tại Dung quốc, cũng không phải do ngươi ngầm đồng ý!"
Cao Triết lấy thái độ bề trên kiêm thân phận là bạn tốt của Khương Vọng, biểu thị "thông cảm".
Mà Lâm Tiện chỉ liếc nhìn y, rồi hỏi thăm với vẻ bình tĩnh: "Cao công tử còn chuyện gì nữa hay không?"
"Nguyện làm môn hạ chó săn cho Khương Thanh Dương", theo người ngoài, có lẽ là quá cường điệu thậm chí là nịnh nọt. Thế nhưng đối với người tận mắt quan sát trận chiến trong truyền thuyết kia mà nói, đối với Khương Vọng - người được vinh danh là Đệ nhất Nội Phủ trong lịch sử, dù là tôn sùng như thế nào đi chăng nữa đều không đủ. Đó là bóng lưng mà cả đời y theo đuổi... Người Dung quốc vì cứu vãn lòng tin người dân trong nước, sau khi Khương Vọng mất tích cũng thật đã truyền ra rất nhiều lời đồn, cũng là lúc nên tỉnh táo lại!
Không thể tự lừa gạt bản thân được, càng là kẻ yếu, càng nên nhìn thẳng vào chênh lệch giữa hai bên.
Cho nên y dứt khoát thừa dịp này, công khai tỏ thái độ.
Y nói ra lời trong thâm tâm mình, cho nên thản nhiên, không cảm thấy bản thân mình đang khúm núm. Còn người khác thấy thế nào, y cũng không để ý.
Xuất thân tiểu quốc như Dung quốc, chịu kỳ thị cùng coi thường, còn thiếu sao?
Về phần Cao Triết công nhận...
Chỉ có thể nói, y vui vẻ là được!
Cao Triết cảm thấy mình đã đè ép dáng vẻ kiêu căng của thiên kiêu Dung quốc, đại biểu Tề quốc cảnh cáo Dung quốc, giờ phút này vênh váo lên, cười hỏi: "Lâm huynh đệ có ánh mắt tốt như vậy, vậy ngươi cảm thấy, ta so với Khương Vọng thì như thế nào?"
Vấn đề này vừa hỏi ra, Yến Phủ là người rời đi đầu tiên. Trong đám người có quan hệ tốt với Khương Vọng này, vốn cũng chỉ có y xem như có giao tình với Cao Triết, thế nhưng cái giao tình này cũng không sâu bao nhiêu.
Phong cách làm việc của Yến Phủ rất mềm mỏng, đối xử với mọi người đều là hào phóng hào sảng, trong vòng công tử tại Lâm Tri, đều duy trì quan hệ không tệ với rất nhiều người. Trong những mối quan hệ này, đương nhiên cũng có thân sơ xa gần.
Là Khương Vọng giúp y giải quyết phiền phức của Khương Vô Ưu, là Khương Vọng đi theo y tới Liễu thị tại Phù Phong. Quan hệ tốt hơn nhiều so với cái tên Cao Triết chỉ là bạn ăn chơi này.
Y hào phóng ném ngàn vàng, đều không keo kiệt với bất cứ người nào, thế nhưng trong lòng cũng có một cán cân của riêng mình.
Y thấy, Cao Triết đã quá tự cao tự đại. Trước kia khi còn tại vị trí thứ hai trong hàng thừa kế gia tộc, còn có thể bảo trì sự khiêm tốn thận trọng. Hiện tại đã ngồi vững vị trí người thừa kế của gia tộc, đã có mấy phần tự đại không biết trời cao đất rộng.
Mượn khí thế của Tề quốc, danh tiếng của Khương Vọng, đè ép Lâm Tiện còn chưa đủ, còn muốn nhân cơ hội này nâng bản thân lên một bậc?
Đây không phải là chuyện mà bạn bè, cũng không phải là một người đủ tỉnh táo có thể nói ra.
Chỉ có thể nói... không thể thâm giao.
Cho nên y dùng việc rời đi để biểu đạt thái độ.