Chiếc mặt nạ dán trên ngực y không mang lại bất cứ cảm giác khó chịu nào, trái lại càng giống... mặt người thật.
Lương Cửu sớm quen với cảm giác ấy, chỉ thấy như mình đang chìm đắm trong niềm hạnh phúc. Y dịu giọng nói: "Tỷ tỷ, chúng ta phải ở bên nhau vĩnh viễn..."
"Vĩnh viễn là bao lâu? Chúng ta muốn... là sẽ có sao?" Yến Tử dán lên ngực y, khẽ hỏi: "Nếu có người muốn giết tỷ thì ngươi sẽ làm gì?"
Lương Cửu cắn răng: "Ta sẽ giết hắn!"
Yến Tử lại hỏi: "Nếu ngay cả ngươi cũng không đánh lại người đó thì sao?"
"Vậy ta sẽ chết trước mặt tỷ." Lương Cửu nói.
"Ngươi thật tốt..."
Yến Tử nỉ non, giọng nói không ngừng đi xuống, xuống rồi lại xuống... A!
Rầm!
Cửa phòng bị đá văng ra.
Khương Vọng mặc áo xanh bước vào, tiện tay cởi áo choàng để lộ gương mặt góc cạnh rõ ràng bên dưới. Hắn cất trượng đầu rồng rồi rút Trường Tương Tư ra, lễ phép nói: "Làm phiền rồi."
Lương Cửu kinh hoảng quay lại, lập tức ngẩn ra!
Sao y có thể quên Vu Tùng Hải?
Y vĩnh viễn ghi nhớ Vu Tùng Hải!
Trong đêm máu kia, người đàn ông này đạp mây bước ra từ bóng đêm và cứu Phong Minh đi, đồng thời phá hủy Tỏa Sơn Đại Trận...
Y đã từng hy vọng người Vu Tùng Hải cứu là mình biết bao!
Y nghĩ chắc mình sẽ cảm động đến rơi lệ, dành cả quãng đời còn lại để làm trâu làm ngựa báo đáp.
Nhưng anh hùng chỉ ra tay trong chớp nhoáng, ánh sáng ban mai kia không soi sáng tới chỗ y.
Lúc đó Vu Tùng Hải chỉ có thể cứu người rồi bỏ chạy, vậy mà hiện tại đã có thể cầm kiếm truy sát người ta rồi sao?
Đó là thiên tài ư?
Đó là anh hùng ư?
Đó là diễn viên chân chính của thế giới này sao?
Còn y sống hèn mọn như loài bò sát, liều chết ôm chặt... cái gì?
Lương Cửu nhảy dựng lên trên giường, cả người trần trụi giang tay lao tới trước mặt Khương Vọng, đồng thời gào to: "Yến Tử, tỷ chạy mau!"
Ánh sáng lạnh chợt xẹt qua.
Y ôm lấy cổ ngã xuống đất, máu tươi không ngừng trào ra từ vết đứt.
Lương Cửu ngã khuỵu xuống đất, đầu đập trên sàn nhà, đôi mắt nhìn xuyên qua cánh tay về phía cửa sổ với vẻ ngạc nhiên.
Thế giới đảo ngược...
Y chỉ thấy một bóng mờ biến mất ngoài cửa sổ, sau đó là bóng lưng cầm kiếm đuổi theo của Vu Tùng Hải.
Không ai nói câu gì với y, cũng không ai nhìn y thêm một lần.
Thế giới vốn là như vậy.
...
...
"Họ Khương! Oan gia ngõ hẹp đã chia sống chết rồi! Ngươi giết ba người đó còn chưa đủ à? Tại sao ngươi cứ đuổi theo lão nương mãi thế?!"
Yết Diện Nhân Ma bay lướt trên không trung, vừa sợ vừa giận.
Từ sau khi chạy thoát khỏi Đoạn Hồn Hạp, nàng ta đã đi từ Thân quốc đến Dung quốc rồi lại sang Trịnh quốc, không biết đã đánh bao nhiêu đường vòng rồi.
Quẻ Sư đã chết, nàng ta biết mình không thể tự do đi lại mà không cần lo về dấu vết như trước nên rất là cẩn thận. Vào những lúc cần ra mặt, nàng ta luôn để Lương Cửu thay thế mình.
Ai mà ngờ nàng ta vẫn bị tìm thấy ở Trịnh quốc!
Khương Vọng đạp trên mây xanh, bước đi thong dong mà giọng cũng ung dung: "Lấy một địch bốn thì phải giết hết bốn người mới đủ, nếu không sau này mọi người lại nói rằng ta có tiếng không có miếng!"
Đây là một tòa thành trong biên giới Trịnh quốc, Khương Vọng đi theo Truy Tư nên cũng không chú ý tới tên của nó.
Có điều, do bọn họ đang bay một trước một sau trên thành của người ta nên dĩ nhiên cường giả nơi này sẽ mau chóng bay lên cản đường.
"Người tới là ai! Báo tên..."
"Khương Vọng của Đại Tề truy nã Yết Diện Nhân Ma, dùng Minh ước Chu Hoà bay thẳng tới biên giới quý thành, bất cứ ai đều không được can thiệp!"
Giờ phút này, Khương Vọng không còn quan tâm đến chuyện bị lộ thân phận nữa. Dẫu sao bên Tinh Nguyệt Nguyên cũng đã tuyên chiến rồi, việc hắn mất tích hay không chẳng còn quan trọng nữa.
Hắn công khai thân phận, đồng thời lấy Minh ước Chu Hòa ra ép người.
Tuy nhiên, hắn không ngờ các tu sĩ phóng lên trời này lại cất giọng hô to như nhìn thấy nhân vật truyền kỳ nào đó: "Mau đến xem, mau đến xem Khương Vọng này!"
Các tu sĩ không ngừng bay lên từ nhiều nơi trong thành, tiếng la kéo dài liên tiếp: "Nội Phủ đứng đầu sử sách tới hả?"
"Ở đâu, ai là Khương Vọng?"
Khương Vọng bối rối, sau đó nhanh chóng phản ứng lại.
Hắn nghĩ mặc kệ chuyện gì đang xảy ra, dùng được gì thì dùng đó, thế là hô lớn: "Cản nàng ta lại giúp ta!"
Bởi vì Nhân Ma tàn nhẫn hung ác nên hắn lập tức bổ sung thêm câu nữa để tránh làm người vô tội bị thương: "Ai dưới Ngoại Lâu Cảnh đừng đi chịu chết!"
Chẳng qua hắn đã nghĩ nhiều.
Quả thật rất nhiều người đã bay lên không, nhưng không một ai dám đến gần Yết Diện Nhân Ma mà chỉ đứng ngoài xem.
"Đây là Khương Vọng à? Quả là có khí chất, dáng vẻ cũng tốt!"
"Ngươi ngốc hả? Khương Vọng là người ở đằng sau kìa!"
Suy cho cùng, đây chỉ là một thành nhỏ trong Trịnh quốc, rất khó tìm thấy một cường giả có thể địch lại Yết Diện Nhân Ma ở đây.
Mọi người nghe nói Khương Vọng đang truy bắt Nhân Ma nên lên đây xem diễn... và cũng chỉ là xem mà thôi.
Khương Vọng không biết nói gì cho phải, đành tiếp tục cầm kiếm đuổi theo.
Hắn không biết nội tâm Yến Tử cũng đang sụp đổ. Nàng ta vốn tính tạo ra hỗn loạn rồi thừa cơ chạy trốn, ai ngờ tòa thành này không hề hỗn loạn, mấy người đó cũng đều tỉnh táo xem cảnh truy bắt...
Không ai sợ Nhân Ma nữa!
Nội Phủ đứng đầu đã đập tan truyền thuyết lịch sử đang ở đây, thử nghĩ xem làm gì phải sợ Nhân Ma nữa?
Thân hình Yến Tử nổ tung rồi chia thành ba bóng mờ bay về ba hướng khác nhau trên không.
Nếu là trước kia, Khương Vọng nhất định sẽ mất dấu nàng ta.
Tuy nhiên, lần này hắn chỉ cần nhìn luồng khói xanh bốc lên từ đầu ngón tay liền quả quyết đuổi theo cái bóng phía nam.
Sau khi Dư Bắc Đấu đích thân lên Thiên Hình Nhai, Tam Hình Cung để công khai lấy lại danh dự cho Khương Vọng... Cảnh quốc vẫn luôn giữ im lặng.
Bọn họ không khăng khăng kết tội Khương Vọng hay cố gắng giải thích gì thêm.
Không ngừng có người từ khắp các quốc gia trong thiên hạ lên tiếng về vụ Kính Thế Đài vu oan Khương Vọng, nhưng những người có trọng lượng nhất vẫn chưa bày tỏ thái độ.
Dường như một cái lồng vô hình đang kiểm soát miệng đời xôn xao ở một mức độ nhất định.
Rõ ràng nó đã cuộn trào mãnh liệt, nhưng đến nay vẫn không tạo ra bất cứ sóng gió lớn nào.
Mọi người biết Cảnh quốc tuyệt đối sẽ không xử lý chuyện này một cách khinh suất, huống hồ Tề quốc đang theo dõi vụ này sát sao nên nó cũng không thể bị giải quyết qua loa được.
Mọi người đang đợi thái độ của quốc gia mạnh nhất thiên hạ, vô số ánh mắt đang hướng về phía bá chủ Trung Vực.
Trong thời khắc này...
Tây thiên sư Dư Tỷ của Cảnh quốc đột ngột xuất hiện tại thành Giang Châu ở Thịnh quốc. Ông đại diện Cảnh thiên tử tham dự thọ yến của thái hậu Thịnh quốc, hơn nữa tự tay dâng lễ. Nên biết, buổi thọ yến này vốn sẽ bị hủy bỏ vì gần với đại chiến Nguyên Thành!
Bên cạnh đó, thống soái Đấu Ách quân đứng đầu Cảnh Bát Giáp, Chân Quân Vu Khuyết còn đích thân đến Vạn Hòa Miếu ở đô thành Tượng quốc ngắm cự tượng!
Trong thời điểm nhạy cảm này, hai vị Chân Quân của cường Cảnh liên tục xuất ngoại tiếp cận hai chiến trường cho thấy Cảnh quốc đã thể hiện thái độ vô cùng rõ...
Bọn họ cần hai trận thắng để làm thiên hạ ngậm miệng!