Miếu thờ phụng linh lớn nhất của Tượng quốc, có tên là "Vạn Hòa", có ý nghĩa là "vạn sự hòa thuận".
Cự tượng đặt tại nơi đây, chính là Thánh Linh mà người Tượng quốc tôn thờ.
Con cự tượng mà Vạn Hòa Miếu cung phụng, có tên là Tụng Thiện, cũng là thủ lĩnh của tất cả cự tượng trong Tượng quốc.
Cơ thể khổng lồ, có lực lượng tiếp cận tu sĩ Động Chân Cảnh, tính tình dịu dàng, chưa từng chủ động làm bị thương người nào.
Người Tượng quốc xây miếu cúng tế, mong được Tụng Thiện che chở.
Trăm ngàn năm qua, vẫn luôn cộng sinh một cách kỳ quái như thế.
Vạn Hòa Miếu cũng được coi là Quốc miếu của Tượng quốc, là một nơi vô cùng thần thánh trong lòng người Tượng quốc.
Lúc này ở trong miếu thờ, một người đàn ông mặc võ phục hình lưỡng nghi, đang đặt tay tại lan can, ngắm nhìn Tụng Thiện khổng lồ như một hòn núi nhỏ ở nơi xa.
Cái gọi là thưởng voi.
Rõ ràng ông ta đang đứng trên mặt đất, lại như đang đứng trên đám mây.
Rõ ràng ông ta không che mặt, thế nhưng lại không thể thấy rõ khuôn mặt.
Chỉ có võ phục lưỡng nghi của ông ta, cuốn lên trong tầm mắt, có một loại cảm giác uy nghiêm thực chất đang lưu động.
Tụng Thiện lúc này, đang cúi đầu ăn một cây đại thụ, động tác chậm chạp ung dung, có một loại cảm giác an bình hạnh phúc.
Thế nhưng thân hình của nó đột ngột quỳ xuống!
Vòi voi dán tại mặt đất, không dám nhúc nhích.
Đại thụ vẫn ở trong miệng, thế nhưng nó lại không dám nhai tiếp, cũng không dám phun ra ngoài.
Con thú khổng lồ ẩn chứa lực lượng khủng khiếp này, được người Tượng quốc tôn làm Thánh Linh này, lại không dám làm ra bất cứ tư thái phản kháng nào.
Mà người mặc võ phục lưỡng nghi kia, chỉ nhíu mày hỏi: "Tại sao ngươi lại tới đây?"
Một giọng nói bình thản nhưng lại ẩn chứa uy nghiêm vô thượng cuốn tới, rồi đập ầm ầm xuống...
"Con cự tượng này, người Cảnh quốc có thể thưởng thức, người Tề quốc không thể hay sao?"
Thống soái Đấu Ách Quân của Cảnh quốc là Vu Khuyết nghiêng đầu, liếc nhìn thấy một người đàn ông râu ngắn đâm trâm cài tóc, đã đứng cạnh ông ta, dựa vào lan can.
Người này có độ tuổi khoảng trung niên, khuôn mặt trầm tĩnh, có một loại khí chất nhìn xa trông rộng.
Đôi mắt ngắm nhìn phương xa, tự nhiên như vực sâu và biển rộng.
"Tại sao nơi nào đều có ngươi?" Vu Khuyết hỏi không chút khách khí: "Tề quốc không còn người nào nữa sao?"
"Gió thổi trời mưa đánh trẻ nhỏ, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi mà." Khương Mộng Hùng thuận miệng nói.
"Không mời mà tới, là kẻ trộm." Vu Khuyết nói.
Khương Mộng Hùng cười nhạt, nói: "Người phá sơn môn, là vương sư (*). Kẻ thủ trại trên núi, là giặc cướp. Vương sư tiêu diệt giặc cướp, còn cần sơn tặc tới mời sao?"
(Vương sư*: là quân đội chính thống của vương triều, đại biểu chính nghĩa.)
Vu Khuyết lạnh lùng nói: "Từ xưa vương sư đều xuất từ trung ương."
Khương Mộng Hùng nói: "Hiện tại thì đi về phía đông."
Vu Khuyết nhìn ông ta, ánh mắt mang theo sự uy nghiêm: "Ngươi cho rằng, hạ được Kiếm Phong Sơn, là có thể đi khắp mọi nơi trong thiên hạ sao?"
Khương Mộng Hùng giang hai tay ra, đột nhiên nói: "Không ngại thì thử chút."
Người bình thường không nhìn rõ khuôn mặt của Vu Khuyết, thế nhưng trong mắt Khương Mộng Hùng, tất nhiên là rất rõ ràng.
Đây là một gương mặt rất trẻ trung, môi mỏng mũi cao mày kiếm, năm tháng trôi qua chỉ lưu chuyển trong đôi mắt chứ chưa từng lưu lại dấu vết tại những nơi khác trên gương mặt.
"Ngươi à..." Vu Khuyết lắc đầu, thu hồi khí thế giương cung bạt kiếm, ánh mắt lại chuyển về phía cự tượng: "Đã nhiều năm vậy rồi, vẫn không thay đổi gì cả."
"Thực ra đã thay đổi." Khương Mộng Hùng nói.
"Ồ?" Vu Khuyết hỏi.
"Ta mạnh hơn." Khương Mộng Hùng bình tĩnh nói.
Nếu như Văn Liên Mục ở nơi này, nhất định có thể hiểu được, loại giọng điệu muốn ăn đòn của Vương Di Ngô học được từ ai.
Vu Khuyết ngẩn người một lát rồi nở nụ cười. Hất cằm về phía Thánh Linh Cự Tượng đang nằm sấp trên mặt đất của Tượng quốc, nói: "Coi như ngươi mạnh hơn nữa, cũng không nên dọa nạt động vật nhỏ chứ. Nhìn xem ngươi dọa nó thành dạng gì kìa?"
Cự thú kinh khủng có thực lực tiếp cận Động Chân Cảnh, thế nhưng theo Vu Khuyết thì cũng chỉ là "động vật nhỏ" mà thôi.
"Khi một đứa nhỏ chưa tới hai mươi tuổi bị người của Cảnh quốc các ngươi đuổi giết lên trời xuống đất đều không thoát thân được. Ta cũng không thấy phần thiện tâm này của ngươi ở đâu." Khương Mộng Hùng cũng nhìn về phía Tụng Thiện, nói chuyện cũng không khách khí: "Thế nào, thú vật có thể để ngươi đặc biệt đồng tình hay sao?"
Cái nhìn này của ông ta, làm cho con cự tượng như một ngọn núi nhỏ kia rạn nứt, máu tươi tuôn ra!
Thần trí của Tụng Thiện cũng là hoàn hảo, căn bản không dám phản kháng, chỉ có thể im lặng chịu đựng.
Đúng lúc này, một bàn tay đưa ra, ngăn cản trước mặt Khương Mộng Hùng, ngăn cách ánh mắt của ông ta.
Trong lòng bàn tay sạch sẽ của Vu Khuyết, phát ra tiếng gào mơ hồ. Có gió rít gào, biển động, sấm sét nổ rồi dần dần im ắng lại.
"Vấn đề này không liên quan gì tới ta." Vu Khuyết cười nói: "Ngươi trút giận tới ta... không quá thích hợp chứ?"
Ông ta vừa nói chuyện với Khương Mộng Hùng, vừa truyền một luồng ý niệm cho Tụng Thiện bên kia.
Voi lớn được ủng hộ, vội vã bò người dậy, loạng chà loạng choạng mà chạy đi. Mặc dù đi trên đường có cảm giác như đất rung núi chuyển, thế nhưng mỗi một bước rơi xuống lại là yên lặng không một tiếng động, sợ làm cho cường giả phía sau không vui.
Khương Mộng Hùng cũng không ngăn cản, chỉ nhìn Vu Khuyết nói: "Không quan hệ gì với ngươi? Khiêu khích uy nghiêm của Đại Tề chúng ta, thế mà còn không cần tồn tại cấp bậc như ngươi gật đầu... Cảnh quốc các ngươi đúng thật là không tầm thường mà."
Vu Khuyết thu hồi bàn tay, bình tĩnh nói: "Đại thụ ngàn năm, khó tránh khỏi có nhánh cây mục nát. Khu vực vạn dặm, há không có địa phương mục nát? Cảnh quốc là một quốc gia vô cùng cổ xưa, không thể phủ nhận, tại một vài phương diện đúng là hơi chậm chạp."
"Không sao cả, nhận biết sai lầm, luôn luôn cần thời gian và ngoại lực tới để uốn nắn." Khương Mộng Hùng bình tĩnh nói: "Đại Tề ta không ngại cung cấp một sự trợ giúp không nhỏ."
"Vậy các ngươi còn cần phải cố gắng chút nữa." Vu Khuyết cười nói: "Trình độ hiện tại làm sao mà đủ?"
"Rất đơn giản!" Khương Mộng Hùng nói với vẻ hào sảng: "Các ngươi nói không đủ, vậy Đại Tề ta sẽ tăng giá. Cứ tăng như vậy, tới khi nào các ngươi nói đủ thì mới thôi."
"Các ngươi có nhiều thẻ đánh bạc tới như vậy hay sao?" Vu Khuyết quay đầu nhìn ông ta, hỏi.
Khương Mộng Hùng mỉm cười, nói: "Không ngại thì thử một lần."
Ông ta đã nói câu này hai lần, mỗi một lần đều là ung dung tự tin như vậy. Tự tin vô địch đã sâu tận xương tủy, không cần thể hiện, thế nhưng có thể thấy được ở khắp mọi nơi.
Hai vị Chân Quân đối mặt, giống như là một vùng biển va chạm phải một vùng biển khác.
Lực lượng hủy thiên diệt địa ẩn trong vùng biển yên tĩnh.