Xé rách sương mù của cuộc chiến giữa Tượng - Húc, xuyên thủng giả tượng giằng co giữa Liên Kính Chi và Phương Hựu.
Chân tướng của cuộc chiến tranh này, chính là thiên kiêu tuổi trẻ của hai nước bá chủ, thống ngự quân nhân hai nước Tượng - Húc, dùng tính mạng của những quân nhân này, rèn luyện bản thân, chứng minh bản thân... Đối với hai nước Tượng - Húc mà nói, điều này lại tàn khốc tới như vậy!
Những quân nhân ở trong trận chiến này, không biết chân tướng, vẫn cầm binh mặc giáp cho rằng bản thân cống hiến vì quốc gia, cũng không biết là may mắn hay là bất hạnh nữa.
Chiến tranh chân chính tại tiền trận, thiên kiêu tuổi trẻ của song phương đang giằng co.
Sau tiền trận là trung quân, binh mã hộ vệ tướng đài... Thực ra đều chỉ là trận địa bổ sung quân số cho tiền tuyến mà thôi.
Đây chính là nơi kỳ lạ trong trận chiến tranh này, cũng là chuyện làm cho hai vị danh tướng rất khó xử...
Đương nhiên, bọn họ khó xử cũng không quan trọng. Cho dù bọn họ là Liên Kính Chi, là Phương Hựu.
Dưới gót sắt của nước bá chủ, đều là giun dế.
Trận doanh của Tề quốc có mười doanh, mỗi doanh có năm ngàn người. Trong năm ngàn người này, có khoảng một trăm người là tu sĩ siêu phàm, là nòng cốt của tất cả quân trận, tu vi đều dưới Thông Thiên Cảnh. Quân đội của Húc quốc, cho dù là chủ lực cũng chỉ như thế mà thôi...
Mười doanh chia làm hai kỵ tám bộ, hai chi kỵ binh do Bảo Bá Chiêu và Triêu Vũ thống lĩnh, cũng không biết bọn họ "thuyết phục" Tạ Bảo Thụ như thế nào nữa.
Tóm lại Tạ Bảo Thụ cùng "đám em trai" thống lĩnh bộ binh.
Thời gian rất khẩn trương, binh mã cũng đều tới từ Húc quốc, trước giờ đều không quen thuộc, cho nên vẫn đều dùng quân trận mà quân đội Húc quốc thường dùng.
Quân trận của Kỵ binh có tên là "Phong Thỉ", quân trận của Bộ binh là "Ngư Lân", đều là trận hình công kích.
Dù Triêu Vũ được xưng là lão tướng trong quân hay là Vương Di Ngô lớn lên trong quân doanh, Lý Long Xuyên và Trọng Huyền Thắng đều xuất thân thế gia danh tướng, đều không có ý định thay đổi quân trận.
Đây đều là biểu hiện của việc hiểu binh. Trên chiến trường chính thức, "ổn định" có lẽ là chuyện quan trọng nhất.
Lâm Tiện tạm lãnh quân thay Khương Vọng khi hắn chưa tới, quân trận ngay cạnh bên quân trận của Trọng Huyền Thắng.
"Đại chiến đã sắp xảy ra rồi, khi nào Khương Thanh Dương mới có thể tới?" Y không nhịn được mà truyền âm hỏi.
"Đã trên đường tới." Trọng Huyền Thắng ung dung bình tĩnh nói: "Ngươi cứ lĩnh quân giết trước một trận, đối với ngươi mà nói cũng là một cơ hội."
Hắn ta ở trên chiến trường, cơ bản là không có cách nào tùy thời liên hệ với Khương Vọng, thế nhưng hắn ta đã sai người dùng tốc độ nhanh nhất, thông qua Thái Hư Giác Lâu của Thiên Phủ Thành, tiến vào Thái Hư Huyễn Cảnh thông báo cho Khương Vọng.
Có lẽ Khương Vọng đang trên đường tới đây.
Lâm Tiện án đao quan sát, không nói gì nữa. Trọng Huyền Thắng nói cũng đúng, có thể lĩnh quân trên Tinh Nguyệt Nguyên, cũng là một cơ hội rất tốt. Y chỉ lo lắng rằng Khương Vọng tới quá muộn, không quen thuộc quân đội, tới mức không thể phát huy ưu thế của chiến trận.
Như loại đại chiến chính diện này, đều là liều lực lượng trên toàn bộ phương vị.
Gió thổi cờ xí, trăm ngàn người im lặng.
Tương đối với trận doanh của Tề quốc, tại trận doanh Cảnh quốc bên kia được phân chia thành hai mươi đội, hai hai hợp lại, cũng ngang bằng một doanh với bên này.
Song phương dàn trận trên Tinh Nguyệt Nguyên, đều sắp xếp quân trận.
Tinh kỳ tung bay, binh sát cuồn cuộn.
Chỉ chờ kèn hiệu xung phong vang lên, sẽ bắt đầu chém giết thảm liệt.
Thế nhưng vào lúc khẩn trương kiếm bạt cung giương này...
Bảo Bá Chiêu quay đầu đầu tiên, sau đó mới là Triêu Vũ, Tạ Bảo Thụ, Vương Di Ngô...
Bọn họ cảm thấy kinh dị chính là, tại hướng chính bắc, có hai bóng người một trước một sau, chạy nhanh từ bắc hướng nam, chạy về phía chiến trường!
Người nào lại đi ngang chiến trường vậy?
Bị điên rồi sao?
Hai quân Tề - Cảnh chuẩn bị chiến đấu, cũng có người dám xông vào sao?
Nếu như khi cuộc chiến vừa bùng nổ, kẻ có lai lịch không rõ xông vào nơi đây sẽ bị cả song phương hợp lực tiêu diệt đầu tiên.
Thế nhưng vừa lúc hiện tại là thời điểm đại chiến còn chưa bùng nổ.
Cho nên hiện tại mười vạn đại quân của cả Tề - Cảnh trận doanh cùng với thiên kiêu các quốc gia ẩn trong đại quân.
Vậy mà trơ mắt nhìn xem hai người kia bay thẳng tới, tiếp cận, để một loại cảm giác hoang đường xuất hiện...
Người đi đầu tiên, là một nữ tử, đeo một chiếc mặt nạ vô diện, chỉ dùng áo mỏng che thân, xuân quang vô tận khó có thể che đi, tiết lộ ra ngoài không chỉ ba phần.
Người bay phía sau, là một người mặc thanh sam cầm kiếm, hiên ngang tự tin, phong tư phóng khoáng tự nhiên, chân đạp Thanh Vân!
Tâm trạng của Yến Tử rất kém cỏi.
Ả ta đã vận dụng tám "trân tàng", hầu như dùng mọi biện pháp có thể nghĩ tới, thế nhưng căn bản không thể kéo dài chút khoảng cách nào với tên sát tinh kia cả.
Xuyên qua Tinh Nguyệt Nguyên cũng không phải là chuyện mà ả ta mong muốn, mà là bị ép không còn đường nào có thể chạy trốn nữa cả.
Ả ta biết Tinh Nguyệt Nguyên có đại chiến.
Ban đầu còn nghĩ tới sau khi tới Tinh Nguyệt Nguyên, có lẽ có thể mượn binh sát trong chiến tranh ngăn cản thuật truy tung của Khương Vọng. Sau đó lại vận dụng bí pháp để chạy trốn.
Không nghĩ tới khi tiến vào Tinh Nguyệt Nguyên, cái tên sát tinh họ Khương kia như ăn phải thuốc kích thích, càng thêm sinh động mãnh liệt.
Làm cho ả ta không có cả cơ hội chuyển hướng nữa.
Mà cứ như vậy đâm đầu vào trong chiến trường, bay thẳng trong hàng trăm hàng ngàn ánh mắt nhìn chăm chú...
Thân là Nhân Ma tiếng xấu vang xa, ả ta bay phía trái cũng không phải, bay bên phải càng không được.
Chắc hẳn bất cứ trận doanh nào, đều không ngại thuận tay làm thịt mình.
Cho nên chỉ có thể bay về phía cái gọi là trung giới tuyến, kiên trì tiếp tục bay về phía trước trong sự chú ý của cả hai quân.
Ả ta hi vọng không ai nhìn thấy mình, cứ như vậy mà thả ả ta rời khỏi vùng chiến trường này.
Ánh nhìn nặng tựa vạn quân!
"Hai người này là ai?" Thiên kiêu Cảnh quốc Bùi Hồng Cửu không nhịn được hỏi.
Hắn ta là công tử danh môn Bùi gia trong Cảnh quốc, luận thiên tư lẫn xuất thân đều là nhân vật đứng đầu, bá phụ chính là thống soái Sát Tai quân Bùi Tinh Hà.
Cảnh quốc đã từ bỏ Nội Phủ trận và Ngoại Lâu trận trên Hoàng Hà Hội, cho nên thiên kiêu Nội Phủ cảnh như hắn ta cũng dứt khoát không đi tới Quan Hà Đài.
Vương Khôn cách đó không xa thuận miệng nói: "Nếu như ta không nhìn lầm mà nói, hẳn là Yết Diện Nhân Ma... và Khương Vọng!"