Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 2050 - Chương 2050: Khuynh Kiếm Hải Trên Thiên Khung [1]

Chương 2050: Khuynh Kiếm Hải Trên Thiên Khung [1]

[1] Bầu trời

Lại nói Khương Vọng sử dụng một kiếm khuynh sơn phá hủy toàn bộ quỷ vụ đang lượn lờ vây quanh thân người Yến Tử , phá huyết diện, đoạn bức sí, thế mạnh mẽ như bẻ gãy một cọng cỏ..

Mũi nhọn của một kiếm này mang ánh sáng huy hoàng chiếu rọi trước mặt cả vạn quân.

Đủ để cho trăm ngàn đại quân cả trong và ngoài quân doanh của hai bên Tề Cảnh nhìn thấy rõ ràng.

Một kiếm này phân chia đông tây, chạy dài từ nam chí bắc, tiêu diệt đối thủ có thể coi là cường giả Nhân Ma trong Ngoại Lâu Cảnh ngay tại chỗ.

Tất cả mọi người đều vô cùng hoảng sợ.

Mọi người ở bên trận doanh của Tề quốc, cuối cùng cũng tận mắt hiểu rõ thứ mà Lâm Tiện đã từng nói, cái gọi là “chiến lực Nội Phủ cường đại nhất từ trước đến nay chưa từng có”. Hiểu rõ thế nào là vượt qua cực hạn tưởng tượng của Nội Phủ.

Hôm nay giết chết Yết Diện như thế, vậy thì lần trước lúc giết chết Vạn Ác, Tước Nhục, Khảm Đầu thì sẽ còn có phong tư oai hùng đến bực nào?

Lâm Tiện quả là vô cùng may mắn mới có thể tận mắt chứng kiến trận chiến ấy!

Tạ Bảo Thụ cho dù trên mặt không hề có chút biểu tình nào, nhưng trong lòng hắn ta vô cùng chua chát, cực kỳ khó chịu. Mặc dù lúc còn ở thành Lâm Tri, thúc phụ Tạ Hoài An sớm đã nhiều lần thúc giục hắn ta mau chóng giảng hòa với Khương Vọng, nhưng hắn ta tự có sự kiêu ngạo của chính mình, trong lòng cũng mang theo rất nhiều ủy khuất. Ôn Đinh Lan mà hắn ta ngưỡng mộ đã cùng với Yến Phủ định thân, hắn ta bèn thuận tay đi khi dễ Khương Vọng một chút để giải tỏa, kết quả lại bị khi dễ ngược lại mấy lần liền…

Lúc hắn ta nằm ở Thái Y Viện dưỡng thương bị bọn hắn tìm tới cửa hỏi thăm sức khỏe, lại còn bị ngăn lại trên đường lớn, giễu cợt trực tiếp…

Hắn ta đường đường là một thiên kiêu Ngoại Lâu Cảnh, tên không bằng Khương Vọng, tước không bằng Khương Vọng, quan không bằng Khương Vọng... Vì vậy do rất nhiều loại nguyên nhân, cho dù hắn ta vô cùng căm hận Khương Vọng, lại không thể càn rỡ động thủ.

Thật là giận dỗi cũng tích tụ được cả bảy tám cân rồi!

Lần này hắn ta tới Tinh Nguyệt Nguyên, chính là mang ý nguyện kiến công cầu tước mà tới.

Hắn ta thậm chí đã tưởng tượng ra, chờ hắn ta có thể lập được công lớn, trên người có thêm tước vị, vậy thì nếu như một lần nữa gặp lại Khương Vọng trên đường lớn ở Lâm Tri, hắn ta sẽ khiêu khích Khương Vọng như thế nào, thậm chí có thể đánh hắn một trận tơi bời, đánh đến cả thành đều nổi mưa gió ấy chứ…

Để mọi người khắp nơi trong thiên hạ đều có thể biết được, trong thành Lâm Tri còn có Tạ Bảo Thụ hắn ta!

Nhưng hôm nay hắn ta bỗng nhiên phát hiện ra… nếu thật sự có cơ hội động thủ thì hình như cũng không thể thắng nổi.

Thật sự là kìm nén đến hoảng hốt.

Kìm nén đến cả người đều ngứa ngáy.

Nhưng chỉ có thể kềm nén.

Bên trong trận doanh của Cảnh quốc.

Một thiên kiêu trẻ tuổi bên hông đeo một bầu hồ lô màu xanh cất tiếng nói: “Nếu như đại chiến bắt đầu, bắt buộc phải giết chết người này!”

Thanh âm này đồng thời vang lên ở bên tai mấy vị thiên kiêu kia.

Người nói những lời này là vị “Tu lấy hoa đào tá thanh mai”, thiên kiêu Từ Tam nổi tiếng phong lưu.

Hắn ta thuần túy chỉ đang đứng ở góc độ thắng bại trong chiến tranh để cân nhắc vấn đề, vị thiên kiêu có phong thái vô địch thiên hạ như Khương Vọng quả là rất dễ dàng tạo ra ưu thế và cơ hội ở trên chiến trường. Nếu như không giải quyết hắn sớm thì thiên kiêu như hắn rất dễ trở thành một biến số rất khó nắm bắt khi khởi chiến.

Vương Khôn – người nắm chức vụ ở Kính Thế Đài lập tức trả lời nói: “Từ huynh nói có lý, hai quân hợp chiến, trước hết phải giết chết Khương Thanh Dương có danh tiếng lớn nhất này, ý chính là muốn chém cờ đoạt thế!”

Một kiếm chém xuống ở trên Tinh Nguyệt Nguyên này không chỉ gây ra sự rung động ở trước mặt toàn bộ quân đội hai nước đang có mặt.

Cho dù là ngồi ở vị trí hai tòa Tướng Đài ở tận cùng hai phía Đông Tây trên Tinh Nguyệt Nguyên, cũng không thể nào xem nhẹ được một kiếm sáng chói này.

Tuy chỉ là lực lượng Nội Phủ, nhưng cũng đã thể hiện được tư thái tuyệt thế vô song.

“Con đã nhìn thấy chưa?” Đại Trụ Quốc của Tượng quốc Liên Kính Chi cất tiếng hỏi.

Đứng ở sau lưng ông ta không xa là nữ nhi ruột của ông ta Liên Ngọc Thiền, cũng là tu sĩ có thiên tư cao nhất ở trong những thiên kiêu trẻ tuổi đồng lứa trong nước, nhưng hôm nay cũng chỉ có thể nắm giữ một chức vụ thân binh, canh giữ ở Tướng Đài này.

Lần này Liên Kính Chi muốn mang nàng ta tới đây, chẳng qua chỉ muốn để nàng ta quan sát mà thôi.

“Thấy được.” Liên Ngọc Thiền – người có gương mặt trái xoan, mặt mũi vô cùng tinh sảo cất tiếng trả lời

Lại bổ sung một câu: “Thấy rất rõ ràng.”

Nàng ta lớn lên giống như người trong bức họa, nhưng lại mặc áo giáp sắt, đầu đội mũ nhà binh, nhìn trông lại mang mấy phần sát khí lạnh lùng.

Liên Kính Chi nhẹ giọng nói: “Lúc nào con có thể chém ra một kiếm như thế này thì ta đã có thể an tâm mà từ chức rồi.”

Liên Ngọc Thiền khẽ mím môi, không nói một lời, nhưng song kiếm đang đeo trên lưng của nàng ta…đột nhiên vang động.

Đông tây xa xa mà đối diện, mỗi nơi đều nổi lên những sóng gió riêng.

Đứng ở trên Điểm Tướng Đài ở phía đông, Phượng Hựu – thống chưởng binh mã của Húc quốc không nhịn được hơi nghiêng người về phía trước: “Đây chính là Khương Vọng sao?”

“Đây chính là Khương Vọng.” Thanh âm của Tây Độ phu nhân lạnh nhạt vang lên: “Với thực lực và đại danh như thế này, quả thực không một người trẻ tuổi nào trong quốc gia của chúng ta có thể theo kịp được.”

“Hắn đã là đệ nhất Nội Phủ được công nhận từ cổ chí kim rồi, đối thủ của hắn không thể nào chỉ giới hạn ở cùng một niên đại nữa.”Phương Hựu lắc đầu một cái, đầy thâm ý mà nói: “Có khi chỉ mấy năm nữa, chính là mấy lão gia hỏa như chúng ta phải cùng hắn so sánh đấy.”

“Ngươi nói mấy năm...” Tây Độ phu nhân nói được một nửa, đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía chiến trường, mặt lộ vẻ hoảng sợ!

Phương Hựu cũng bỗng nhiên thất sắc.

Bọn họ cùng cảm giác được, một loại lực lượng kinh khủng... phủ xuống!

Bình Luận (0)
Comment