Đại Trạch Điền thị độc chiếm bí cảnh Thất Tinh Lâu. Tuy nó chỉ vừa mới mở cách đây không lâu nhưng chắc hẳn Điền gia sẽ không lơi lỏng việc giám sát Thất Tinh Cốc.
Đương nhiên hắn muốn đến Sâm Hải Nguyên Giới giúp đỡ Quan Diễn đại sư, nhưng nó không đồng nghĩa với việc hắn sẽ cắm đầu vào cái hố to của Điền gia để rồi phát sinh tranh chấp gì đó, đặc biệt là không muốn đụng tới tên điên Điền An Bình.
Do đó, hắn muốn lấy bản đồ bố trí canh phòng Thất Tinh Cốc nhằm tránh đi phiền phức với Điền gia cũng như lặng lẽ lẻn vào đó. Việc này rất cần thiết.
Điền Thường là nhân vật ẩn nấp sâu trong Điền gia nhiều năm trời, từng tham gia bí cảnh ở Thất Tinh Cốc và cũng từng chịu phạt tại Thất Tâm Cốc. Hơn nữa, gã còn được đại diện Điền gia ra biển xử lý công việc, tham gia chiến tranh Tinh Nguyệt Nguyên...
Khương Vọng tin chắc gã có tình báo chính xác.
Bên cạnh đó, nếu Điền Thường còn chẳng làm được chuyện này thì lấy cái gì để thoát khỏi Điền An Bình chứ?
Không lâu sau, bản đồ bố trí canh phòng đã được vẽ xong.
Đó là bản đồ vô cùng chi tiết.
Điền Thường vẽ rõ từng chi tiết phòng ngự ở Thất Tinh Cốc của Đại Trạch Điền thị. Nó không chỉ đánh dấu các vị trí then chốt, điểm ẩn nấp trạm gác ngầm mà còn mô tả đại khái tu vi của người canh gác.
Ngoài ra, trên bản đồ còn có một đường nhỏ ra vào Thất Tinh Cốc...
E rằng ngay cả bản thân Điền Thường cũng không tin mình không có tâm tư gì với Thất Tinh Cốc.
Như suy đoán của Khương Vọng, hàng phòng ngự của Thất Tinh Cốc thật sự lỏng lẻo hơn vào lúc bí cảnh Thất Tinh Lâu đang đóng.
"Cực khổ rồi."
Khương Vọng cuộn bản đồ lại rồi quay đi.
Điền Thường không nói gì, cũng chẳng hỏi thêm gì nữa.
Trong lòng đang gã tò mò phát điên, rất muốn biết tại sao Khương Vọng lại rời khỏi chiến trường Tinh Nguyệt Nguyên trong thời điểm mấu chốt thế này. Hắn từ bỏ công trạng dễ dàng như trở bàn tay, mạo hiểm bị trách hỏi để rời khỏi đây và lẻn vào Thất Tinh Cốc quận Đại Trạch.
Lẽ nào bí cảnh Thất Tinh Lâu sắp có báu vật quan trọng gì ra đời? Nhưng mà chẳng phải bí cảnh chưa mở ra à?
Gã đã bò tới một vị trí nhất định trong Điền gia mà còn không nhận được tin tức gì, thế thì Khương Vọng lấy được tin từ đâu?
Chẳng qua Điền Thường đã học cách nhẫn nại từ lâu.
Gã chỉ lấy một miếng khăn trắng ra lau chùi trường đao.
Chịu đựng sự tò mò còn khó khăn hơn chịu đau.
...
...
Sau khi lấy được bản đồ bố trí canh phòng Thất Tinh Cốc, Khương Vọng lập tức rời khỏi Tinh Nguyệt Nguyên trong đêm.
Không biết do Phương Hựu không chú ý tới hay là do không muốn quan tâm, nói chung hắn không gặp phải bất cứ sự ngăn cản nào trong quá trình rời khỏi đó.
Ngay cả Quân Thần Khương Mộng Hùng khiến Khương Vọng đề phòng cũng không có động tĩnh gì.
Nghĩ cũng phải, Quân Thần sắp đạt tới mức tuyệt đỉnh siêu phàm đâu cần phải để ý tới từng động tĩnh tại Tinh Nguyệt Nguyên mọi lúc.
Hai nước Tượng và Húc gần như đã dốc hết sức bố trí gần một triệu quân ở Tinh Nguyệt Nguyên.
Đường đường là Quân Thần Đại Tề, ông ta không cần phải bỏ qua chính sự để giám sát từng người trong quân.
Tinh Nguyệt Nguyên dần ở lại phía sau, Khương Vọng chọn một hướng rồi bay liên tục.
Thành thật mà nói, việc tự tiện rời khỏi chiến trường Tinh Nguyệt Nguyên ngay lúc này không phải là lựa chọn sáng suốt gì cho cam.
Thân là chủ tướng một doanh mà lại bỏ đi một mình trong đêm trước ngày đại chiến, ắt có khả năng bị định tội đào ngũ.
Trọng Huyền Thắng đã lên tiếng giúp Khương Vọng giành được vị trí chủ tướng, sau đó các thiên kiêu còn thảo luận rồi cam chịu nhường cho hắn... Hắn đi như vậy sẽ đắc tội rất nhiều người.
Những người bạn tốt như Trọng Huyền Thắng có thể thông cảm cho, nhưng những người khác thì khó mà không nghi ngờ.
Tuy nhiên, nhìn từ góc độ khác thì hắn vẫn luôn trong trạng thái "biến mất vì nước" trước khi trận đại chiến này bắt đầu. Thêm vào đó, hắn đã nói rõ là từ chối tham gia trận chiến Tinh Nguyệt Nguyên, cũng chưa từng nhận được sự chiêu mộ.
Hắn xông vào chiến trường Tinh Nguyệt Nguyên để truy sát Nhân Ma... Việc đó không chỉ trừ ác dương thiện mà còn rửa sạch tội danh cho hắn, giáng một cái tát nặng nề vào Kính Thế Đài Cảnh quốc cũng như đấu tranh giành lại danh phận đại nghĩa cho Tề quốc.
Dựa trên điểm này mà nói thì hắn chưa từng thật sự tham chiến, chưa tham dự bất cứ cuộc quân nghị nào cũng như không liên quan đến bất cứ trận chém giết nào... Có lẽ tội đào ngũ sẽ không được thành lập.
Tuy nhiên, vẫn có một điểm tất nhiên...
Việc này chắc chắn sẽ làm hắn mất rất nhiều điểm ở Chiến Sự Đường. E rằng nếu sau này hắn muốn gia nhập Chiến Sự Đường thì phải nỗ lực gấp bội để bù đắp cho sự lựa chọn ngày hôm nay.
Cho nên Trọng Huyền Thắng mới nói quyết định của hắn mất nhiều thứ hơn hắn tưởng.
Không phải Khương Vọng không nghĩ đến mấy vấn đề này.
Đương nhiên hắn cũng hiểu việc khiến Quan Diễn đại sư chủ động nhờ cậy nhất định sẽ rất nguy hiểm, chưa chắc tùy tiện xông vào đó sẽ được đảm bảo an toàn.
Thậm chí việc tự tiện xông vào Thất Tinh Cốc quận Đại Trạch đã mang lại phiền phức vô cùng lớn cho hắn rồi...
Khương Vọng đã có ấn tượng sâu sắc về sự ngang ngược của Đại Trạch Điền thị và sự khủng bố của Điền An Bình từ lâu.
Thế nhưng...
Hồi còn ở Tinh Nguyệt Nguyên, Quan Diễn đại sư đã nói: "Có lẽ một ngày nào đó ta sẽ phải nhờ cậy ngươi."
Lúc đó Khương Vọng trả lời là: "Có chuyện nhờ cậy, ắt không dám chối."
Đó là lời hứa của hắn, không có gì khác...
Hắn đã đồng ý thế nào thì sẽ làm thế đó.
Đi về phía đông Húc quốc là đủ.
Để giảm thiểu khả năng xung đột chính diện với Đại Trạch Điền thị, Khương Vọng phải tàng hình giấu tung tích lần nữa. Hắn biến ra dáng vẻ Như Ý Tiên Y rồi mặc áo choàng vào.
Sau khi biết được Dư Bắc Đấu lên tiếng giúp mình ở Thiên Hình Nhai và đạt được sự tán thành từ Tam Hình Cung, Khương Vọng đã nghĩ đến cảnh tượng bản thân nở mày nở mặt...
Ai dè hắn về Tề địa rồi đó, nhưng vẫn phải lén lén lút lút.
Có điều, hắn đang lo chuyện của Quan Diễn đại sư nên cũng không có dư thời gian để mất mát.
Nếu hắn đi lén lút thì không thể tùy ý bay trong Tề quốc. Trong tình huống không thể công khai thân phận, việc bay trong một bá chủ quốc là vô cùng nguy hiểm.
Rất có thể ngươi vừa chớp mắt là đã bị người ta đập xuống rồi.
Ban ngày, Khương Vọng trà trộn vào những đội ngũ hàng rong khác nhau và ngồi xe ngựa. Đêm đến, hắn lại một mình lên đường vất vả.