Lúc này hắn đang muốn rút kiếm, thậm chí muốn theo Quan Diễn đại sư giết vào bên trong căn nguyên thế giới là bởi vì thương xót trong sâu thẳm nhân tính.
“Khương tiểu hữu là người có tấm lòng son, là thiên kiêu tuyệt thế, ta chỉ là kẻ lớn tuổi nhưng cũng bằng thừa thôi.”
Quan Diễn nói khẽ: “Ta không vĩ đại như vậy. Ta ở lại nơi này, không phải vì ngàn người, vạn người, chỉ vì một người mà thôi...”
Trong mắt của y có mơ màng, nụ cười có ánh ngọc: “Đoá hoa cực lạc nên nở rộ ở một thế giới sạch sẽ.”
Ôm tưởng tượng tốt đẹp đối với tương lai trong lòng, y mới có thể kiên trì cho tới hôm nay.
Lúc này Khương Vọng đã biết, Quan Diễn đại sư chân chính, giờ phút này vẫn ở bên trong căn nguyên thế giới tranh chấp cùng Long Thần.
Cái tiếp dẫn hắn đến Sâm Hải Nguyên Giới chỉ là hình chiếu thần quyền. Dùng tinh lâu thất lạc y tìm về thay thế Thất Tinh Lâu, đi con đường Long Thần ứng tòa trong bí cảnh Thất Tinh Lâu còn để lại...
Vẻn vẹn một chuyện tiếp dẫn hắn đến Sâm Hải Nguyên Giới này, đã lộ hết suy nghĩ khéo léo. Trong nhiều năm tranh đấu cùng Long Thần như vậy, Quan Diễn đại sư không biết đã yên lặng làm bao nhiêu việc.
“Ta tin tưởng ngày đó sẽ tới.” Khương Vọng kiên định nói.
Quan Diễn ngẩng đầu nhìn Ngọc Hành tinh trên bầu trời, nhất thời si ngốc: “Tiểu hữu cùng ta đợi thêm một chút.”
“Vì một bó hoa nở, ngài đã chờ năm trăm năm.”
Năm trăm năm, Sâm Hải Nguyên Giới chậm rãi bình tĩnh lại, Sâm Hải Thánh tộc đã bị giáo hóa rất tốt. Có người trọng nghĩa, có người trọng tình, có người gánh vác ngàn quân [1] người... Mà phía dưới biểu tượng nước chảy thành sông này là cuộc đối kháng gian nan của Quan Diễn đại sư với Long Thần ngày qua ngày.
[1] Quân: đơn vị trọng lượng thời xưa của Trung Quốc, 30 cân là một quân)
Khương Vọng có quá nhiều cảm xúc trong lòng, không thể nói hết, cuối cùng chỉ hóa thành tiếng thở dài: “Thật là năm trăm năm yên lặng không một tiếng động, nhưng lại ầm ầm sóng dậy!”
Hơn năm trăm năm đến nay, có thể nói là tứ phương hỗn chiến.
Long Thần, Quan Diễn, ý chí thế giới của Sâm Hải Nguyên Giới, yến kiêu đều có ý tưởng của mình, triền đấu lẫn nhau.
Nhưng ý chí thế giới của Sâm Hải Nguyên Giới và yến kiêu đều bị áp chế đến sít sao. Thế nên, cho tới bây giờ đối thủ chân chính chỉ là Long Thần và Quan Diễn.
Quan Diễn đại sư từng nói: “Ban đêm ở nơi này không có trăng sáng. Ta đã nhìn năm trăm năm.”
Y nơi chỉ cô độc trông chờ trăng tròn năm trăm năm đâu?
Y đang chờ đợi trăng sáng trong đêm dài không trăng, chờ đợi hoa nở trong thế giới hỗn loạn.
Y dùng một chút chân linh lưu vong ở kẽ hở thế giới, cô độc đối kháng với Long Thần năm trăm năm!
Tối nay sẽ nghênh đón trăng sáng hay không?
Lần này không biết có chờ được hoa nở hay không?
Khương Vọng cũng không biết đáp án.
Nhưng hắn rất nguyện ý chờ đợi cùng Quan Diễn đại sư.
Nếu đáp án chờ được không phải là đáp án bọn họ muốn, vậy thì hắn sẽ cùng Quan Diễn đại sư...
Thay đổi đáp án kia.
“Một mặt, Long Thần đang chém giết với ý chí thế giới của giới này, vật lộn cùng ta, ngụy trang thành biểu hiện giả dối khó phân thắng bại. Một mặt, hắn cấu kết Ngọc Hành tinh trong bóng tối, dự định sau khi khống chế Ngọc Hành, lại quay xoá sạch ta.”
Quan Diễn nói: “Thần đã sắp thành công, thời cơ chúng ta muốn chờ đợi, ngay tại cửa ải hắn thành công.”
Khương Vọng nắm chặt trường kiếm. Vỏ kiếm được chế tạo từ Thần Long mộc đã ôn dưỡng Trường Tương Tư thật lâu, cũng bị linh tính của Trường Tương Tư nhuộm dần đã lâu, bây giờ linh uẩn ẩn sâu.
Rất khó tưởng tượng, nó và cây gỗ mục to lớn trước mặt này có cùng nguồn gốc.
Cho dù là loại trân tài như Thần Long mộc, lại bởi vì cảnh ngộ khác biệt, mà sinh ra sự khác biệt long trời lở đất.
“Ta có lòng tin với tiền bối.” Hắn nói như vậy.
“Ta lại không có nhiều lòng tin như vậy.” Quan Diễn nói khẽ: “Nhưng nếu đã đưa ra lựa chọn, vậy thì làm tốt tất cả mọi việc mà ta có thể làm.”
Sau khi tận tâm có thể không hối hận, sau khi hết sức có thể không thẹn.
Đây vừa lúc là triết học nhân sinh mà Khương Vọng theo đuổi cho tới nay.
Cho nên lần đầu tiên hắn và Quan Diễn gặp nhau đã rất hợp duyên, không phải không có đạo lý.
“Hiện tại tiền bối còn đang giao chiến với Thần bên trong căn nguyên thế giới ư?” Khương Vọng hỏi.
“Chưa hề ngừng lại.”
Quan Diễn dùng giọng điệu tùy ý giải thích tình hình chiến đấu cho Khương Vọng: “Vừa rồi trong căn nguyên thế giới, Thần lại xoá sạch một bộ phận ý chí thế giới của Sâm Hải Nguyên Giới, nhưng cùng lúc, cũng bị ta xoá bỏ một bộ phận ‘Thần nguyên’.”
Y rất tự nhiên giải thích cho Khương Vọng: ‘Thần nguyên’ chính là cơ sở của Thần tại Sâm Hải Nguyên Giới. Điều phức tạp hơn, bây giờ ngươi cũng không lý giải được, nhưng có thể đơn giản lý giải thành sự tích lũy tín ngưỡng lực.”
Khương Vọng rất hưởng thụ loại quá trình tìm tòi giải nghi hoặc này, giống như mỗi lần giao lưu tại Tinh Nguyệt Nguyên trước đó. Hắn nặng trĩu mà ngây thơ bước lên con đường tu hành, lảo đảo đi một đường đến nay, nhưng cũng có rất nhiều đôi tay kéo hắn đi lên phía trước.
“‘Thần nguyên’ của Thần bị tiêu mất càng nhiều, tiền bối có thể khống chế Thần vị của Sâm Hải Nguyên Giới càng tốt.”
“Nói thì nói như thế. Nhưng thật ra ta và Thần đều không tu thần đạo chính thống, chỉ vì tranh đoạt Sâm Hải Nguyên Giới, mới tạm thi hành đạo này, cũng mới bắt đầu tìm tòi, nhận biết đối với thần quyền mấy trăm năm nay... Cho nên thật ra, trên Thần vị, ta có rất nhiều vấn đề, mà Thần bỏ sót cũng rất nhiều trên thần đạo, nên ta mới có thể may mắn cướp đoạt được thần bính.” Quan Diễn bổ sung: “Đạo ta tu chính là Chân Linh đạo, Thần chắc hẳn là Long tộc chính thống.”
Lời nói này lại làm cho Khương Vọng cảm thấy rất đỗi ngạc nhiên.
Điều ngạc nhiên đầu tiên là, Long Thần và Quan Diễn đại sư lại đều không tu thần đạo chính thống. Hơn nữa, rõ ràng Quan Diễn đại sư vô cùng tin tưởng đối với Chân Linh đạo của mình, là con đường dựa vào cả đời. Nếu không y sẽ không còn nhấn mạnh như vậy ở thời điểm hiện tại, khi đã đoạt được thần bính của Chân Thần Sâm Hải Nguyên Giới.
Điều hắn kinh ngạc tiếp theo chính là ngộ tính của Quan Diễn đại sư.