Y lại lắc đầu, tự bản thân an ủi mà nói: “Nhưng Ngọc Hành làm ngôi sao vũ trụ, cũng không thể quy về tồn tại cụ thể. Cho dù tồn tại thần bí thành Ngọc Hành tinh quân, có năng lực mượn nhờ Ngọc Hành tinh chiếu khắp vạn giới, cũng không ảnh hưởng đến tinh chiếm của chúng ta.”
Điều y không nói là... Chỉ riêng bản thân chuyện mượn nhờ Ngọc Hành tinh chiếu khắp vạn giới này đã rất đáng sợ, đã khiến người ta hướng tới rồi.
“Vũ trụ thật sự là vô ngần.” Nguyễn Chu thở dài: “Trên đời này còn có chuyện gì là không thể đâu?”
Đạo bào dày đặc bản đồ sao của hai cha con cuốn bồng bềnh trong gió đêm, giống như hình ảnh thu nhỏ của bầu trời sao vô ngần ở nhân gian.
“Ta đang nghĩ, trải qua chuyện này, chắc chắn có rất nhiều người đang quan tâm một vấn đề khác...”
Nguyễn Tù nhìn lên bầu trời, chậm rãi nói: “Làm thế nào để ngôi sao vũ trụ mất chủ.”
Nguyễn Chu hiển nhiên bị câu nói này làm kinh hãi, im lặng một hồi lâu mới nói: “Không biết chuyện này đã phát sinh thế nào... Có lẽ đó cũng là một câu chuyện ầm ầm sóng dậy.”
“Nó đã mất đi ý chí ngôi sao như thế nào, bị chiếm lấy như thế nào đều là vấn đề mà vũ trụ thần bí để lại cho chúng ta.”
Nguyễn Tù đưa tay, hơi nắm lại trong không trung, giống như đang cầm lấy ánh sao ——
“Bốn phương trên dưới gọi là vũ, từ cổ chí kim gọi là trụ. Đây chính là vũ trụ, có thể chứa đựng tất cả ảo tưởng đẹp đẽ.”
...
...
Ngọc Hành tinh quân lâm vị, giờ khắc này có vô số người ngước nhìn tinh không.
Mà trước Ngọc Hành tinh chỉ có Quan Diễn và Khương Vọng thôi.
Người có ngộ tính đệ nhất Huyền Không Tự đến Sâm Hải Nguyên Giới hơn năm trăm năm trước, và Nội Phủ đệ nhất cổ kim Sâm Hải Nguyên Giới hơn năm trăm năm sau, hai người đang cùng tồn tại bên ngoài Ngọc Hành tinh đã ổn định lại.
Một người áo xanh lỗi lạc, một người tăng y xanh nhạt, thiên kiêu vượt qua năm trăm năm sóng vai, bọn họ hẹn nhau ở tinh khung xa xôi không người biết được này, cùng làm một chuyện vĩ đại.
Mà bọn họ đã làm được.
Quan Diễn đấu tranh năm trăm ba mươi bảy năm, từ trên trời đến dưới đất, từ Sâm Hải Nguyên Giới đến sâu trong vũ trụ... Khắp nơi tranh chấp cùng Thần, nửa bước cũng không lùi.
Khương Vọng chém giết Yến Kiêu mấy trăm lần, rõ ràng giết phục chim cực ác, cuối cùng dựng lên Thiên giai, mạo hiểm lập Tinh Lâu, trợ giúp Quan Diễn.
Một người cuối cùng thành tựu Ngọc Hành tinh quân, một người lập thành Tinh Quang Thánh Lâu trên Ngọc Hành tinh ở khoảng cách gần.
Trước cây Thần Long mộc kia đã chết đi, bọn họ hứa hẹn với nhau, đều cố gắng hết sức đi thực tiễn.
Dùng hết khả năng của mình mới có kết quả hiện tại.
Long Thần mạnh mẽ tàn sát bừa bãi Sâm Hải Nguyên Giới, mưu đồ Ngọc Hành tinh ngàn năm đã bị trấn áp.
Khương Vọng nhìn Ngọc Hành tinh cách đó không xa, tò mò hỏi: “Nó chính là bản thể của Ngọc Hành tinh chiếu rọi chư thiên sao?”
“Có thể nói như vậy, nhưng không hoàn toàn đúng.” Quan Diễn nói: “Nói chính xác hơn, hiện tại nó là của ngôi sao bản mệnh của ta, là căn bản vị trí tinh quân này, cũng là cụ hiện của khái niệm ‘Ngọc Hành’ này. Nó có thể xem như một trong các bản thể của Ngọc Hành tinh, nhưng nó không hoàn toàn đồng đẳng với Ngọc Hành. Ta có thể mượn dùng lực lượng của Ngọc Hành tinh, nhưng Ngọc Hành tinh không phải là của ta.”
Vấn đề này đại khái rất khó để Khương Vọng nghe rõ với cảnh giới bây giờ.
Cho nên cho dù là Quan Diễn, cũng hơi suy nghĩ, mới tiếp tục nói: “Nếu so sánh Ngọc Hành tinh với một hồ nước, hiện tại ta là chủ nhân của hồ nước này, ta có thể quang minh chính đại sử dụng hết thảy sản vật trong hồ nước, có thể tùy ý dẫn nước chảy ra nơi khác... Nhưng cùng lúc, những người khác cũng có thể xuống nước, trong nước cũng có tôm, cá, ba ba, cua, có cây rong, rắn nước... Chúng ta tồn tại đồng thời, không ảnh hưởng lẫn nhau. Ví dụ như ngươi có thể dựng Tinh Lâu ở đây, những người khác chỉ cần neo được điểm mốc, cũng có thể lập Tinh Lâu trong phạm vi Ngọc Hành. Trước kia thế nào, hiện tại vẫn còn thế ấy.
Đồng thời, bởi vì Ngọc Hành là tập hợp của một khái niệm, cho nên ta cũng không thể giống như chủ nhân của hồ nước bình thường, có thể tùy ý xua đuổi kẻ ngoại lai. Bản thân ta cũng cần tuân theo quy tắc của nó. Đương nhiên trong quy tắc, ta là chủ nhân Ngọc Hành.”
“Ví dụ này không hoàn toàn chuẩn xác, nhưng đại khái là ý như vậy.”
“Loại ngôi sao vũ trụ giống như Ngọc Hành, chiếu khắp vạn giới. Hàng tỷ sinh linh của Chư Thiên Vạn Giới đều có chờ mong khác nhau đối với nó, gửi gắm tưởng tượng khác nhau trên nó. Bản thân nó chính là tập hợp của đạo, không thể chân chính bị một loại ý chí nào đó thống nhất hoàn toàn. Đương nhiên, hiện tại ta có thể mượn dùng ánh sáng của nó, thuật lại đạo của chính ta.”
Khương Vọng có thể nghe hiểu được, nhưng vẫn nhớ kỹ lời nói này, tiện cho việc sau này lại nghiền ngẫm, lý giải. Nhiều khi không phải là vấn đề trí tuệ, mà là vấn đề cấp độ. Ở tu vi khác nhau, có lẽ sẽ có lý giải khác nhau. Trên bản chất, lời nói này Quan Diễn cũng là đang thuật lại đạo với hắn.
“Đúng rồi, tiền bối.” Khương Vọng lại tò mò mà hỏi thăm: “Ta thấy lúc trước Ngọc Hành tinh biến ảo ra rất nhiều hình dạng, ta nghĩ đó chắc là biểu tượng của hình thái thế giới khác biệt... Hiện tại ổn định lại, vì sao lại là hình dáng này? Có liên quan lý giải của ngài đối với ngôi sao sao?”
Lơ lửng cách đó không xa là một thế giới hình tròn bất quy tắc. Màu xanh ngọc vốn có đã thu lại, bây giờ nhìn lại, bừng bừng sức sống. Trên đó, màu xanh sum suê, cây nhiều như biển.
Khương Vọng nói bổ sung: “Có hơi giống Sâm Hải Nguyên Giới. Là bởi vì nguyên lực Mộc hành dư dả, có thể tẩm bổ sinh cơ, càng thích hợp thời kỳ ngài mới thành tinh quân sao?”
Hắn vô cùng quý trọng cơ hội giao lưu cùng tiền bối Quan Diễn, mỗi lần đều có thể thu hoạch rất nhiều trong khi giao lưu. Lúc này càng muốn nghe một chút, lý giải về ngôi sao vũ trụ của đường đường Ngọc Hành tinh quân, để phát triển ranh giới tri thức của mình.
Hắn cảm thấy mình có thể được coi là “Nhanh nhạy mà hiếu học”.
Nghe thấy vấn đề này, Quan Diễn cong mắt, nhẹ nhàng cười: “Như vậy thì nàng sẽ quen thuộc hơn...”
Khương Vọng: ...
Hắn đương nhiên biết “Nàng” này là ai.
Đề tài này, hắn không có cách nào tiếp chuyện được.
Ho nhẹ một tiếng, hắn chuyển chủ đề: “Tiền bối, hiện tại Tinh Lâu này của ta là...”
Quan Diễn đã thành tinh quân, trong cử động lập tức có uy thế khó lường. Nắm lấy Tinh Lâu của hắn, lập tức nện Long Thần bay ra. Trong quá trình này, y còn tiện tay giúp hắn tạo thành hình Tinh Lâu, sau quá trình này, lại trấn áp nguyên thần Long Thần kia trong Tinh Quang Thánh Lâu của hắn...
Thực sự là thủ đoạn khó có thể tưởng tượng.