Ầm ầm!
Trong vạn quân, bỗng vang lên tiếng sấm sét!
Từ phía trước quân đội của Lý Long Xuyên, một chiếc chiến xa cao lớn như mãnh hổ đụng lưỡi đao rét lạnh sắp vọt đến, ngang qua tầm mắt. Sau đó là chiếc thứ hai, chiếc thứ ba...
Thế như mãnh hổ xông đến, đối diện đao thương như rừng.
Chiến xa Hao Hổ của Cảnh quốc! Đó chính là quân của Vương Khôn!
Nhưng vào thời điểm này, quân đội của Lý Long Xuyên đã đụng vào trong quân đội của Phó Thành phía trước bên trái, đột nhiên cuốn lên Binh sát, mơ hồ thành một thể, hóa thành hình một mũi tên khổng lồ, trực tiếp xuyên thủng quân đội của Phó Thành, nghênh ngang rời đi.
Sĩ tốt thuộc quân đội Phó Thành hoàn toàn hỗn loạn trận hình, thành tấm lá chắn thiên nhiên.
Chiến xa Hao Hổ thuộc bộ đội Vương Khôn khí thế hùng hổ mà đến, lại đụng phải khoảng không, chỉ có thể trơ mắt nhìn quân của Lý Long Xuyên nhanh chóng dựa sát vào đội ngũ phía Tề.
“Đáng tiếc!”
Lý Long Xuyên và Trần Toán ở hai nơi cách xa chiến trường, gần như đồng thời cảm thán một tiếng.
Lý Long Xuyên đáng tiếc cơ hội mình thật vất vả mới tìm được, sáng tạo ra lỗ hổng, lại bị Trần Toán nhanh chóng triệu tập binh lực bổ sung.
Trần Toán đáng tiếc...
Đáng tiếc Phó Thành nhát gan, không thể ngăn cản đối thủ.
Đáng tiếc Vương Khôn kia tham công!
Không chờ được mệnh lệnh của y đã tự tiện xuất kích, quân đội của Từ Tam còn chưa tới vị trí dự định, túi còn chưa kết thành, rõ ràng thả chạy một con cá lớn!
Nước cờ chiến xa Hao Hổ này chẳng khác nào hạ vô ích rồi.
Trên chiến trường kịch liệt như thế, điểm rơi của bất cứ một quân cờ nào đều phải đạt thành mục đích mới được, nếu không chính là lãng phí to lớn. Đặc biệt là quân cờ quan trọng như chiến xa Hao Hổ, Vương Khôn lại đang mắc tội!
Nhưng lúc này không phải là lúc tính sổ.
Trần Toán chỉ có thể đè xuống phẫn nộ, nhanh chóng chỉnh quân, đền bù lỗ hổng bị phá của hai đội.
Đứng trên chiến xa Hao Hổ, sắc mặt Vương Khôn tái xanh, oán hận nhìn Phó Thành một chút, mắng một tiếng đồ trộm cướp nhát gan, rồi lập tức quay xe rời đi.
Nhưng trong lòng y vô cùng rõ ràng, vừa rồi người phạm phải sai lầm lớn hơn chính là bản nhân y, mà Trần Toán tuyệt đối sẽ không để lọt mất sai lầm như thế.
Chiến trường cục bộ vừa rồi còn đang giảo sát thành một đoàn, trong khoảnh khắc chỉ còn tàn quân của Phó Thành. Hắn ta cắn răng chỉnh quân, quả thật là một quân đội của hắn ta bị đánh thủng thật nhẹ nhõm, hắn ta cũng không có gì có thể giải thích.
...
...
Toàn bộ chiến trường Tinh Nguyệt Nguyên xen kẽ như răng lược, sống chết đâu chỉ trong một chớp mắt?
Lý Long Xuyên dĩ nhiên suất quân xông trận đặc sắc một lần, nhưng thật ra, về sức ảnh hưởng đối với toàn bộ chiến cuộc, muốn khen cũng chẳng có gì mà khen.
Hai trận bị đánh tan mau chóng được bổ sung. Trước khi hao hết một giọt máu cuối cùng, trận chiến tranh này sẽ không dễ dàng kết thúc.
Cho nên, Lý Long Xuyên mới muốn xé ra toàn bộ chiến cuộc như vậy!
Đáng tiếc lại bị Trần Toán dễ dàng lấp đầy.
Trong cuộc chiến tranh này, hình thức tổ chức trận doanh hai phe Tề, Cảnh không giống nhau. Mười doanh bên phía Tề tự làm chủ, phối hợp với nhau. Hai mươi đội bên phía Cảnh lại đều ở dưới sự chỉ huy của Trần Toán.
Trong chiến tranh siêu phàm, rất khó nói được ai ưu tú ai kém cỏi. Mở ra một cửa đương nhiên có thể được tính là ưu thế, nhưng các đại thiên kiêu cầm ra bản thân bản lĩnh giữ nhà, lấy thiên tài đặc hữu giành thắng lợi, thật ra càng có lợi cho rèn luyện trong chiến tranh.
Mặc dù chủ yếu là bên phía Tề quốc không có một thiên kiêu có thể áp đảo tất cả mọi người ra sân, cho nên chưa thể quy về một. Nhưng với hình thức chinh chiến hiện tại, bảy ngày chiến tranh tiếp tục, hai bên vẫn chưa phân ra thắng bại.
A Vũ là một người Húc quốc phổ phổ thông thông.
Tuổi phổ phổ thông thông, xuất thân phổ phổ thông thông, tham gia quân ngũ ăn lương thực trong kho bình thường.
Nói thật, gã cũng không biết ý nghĩa của trận chiến tranh này là gì, không biết tại sao phải chiến đấu, không biết tại sao phải liều mạng.
Nhưng thứ như ý nghĩa, lúc đầu cũng không quan trọng.
Cha gã làm binh, gã lớn lên cũng làm binh, như thế mà thôi.
Gã đương nhiên yêu nước, nhưng yêu bao nhiêu thì khó mà nói.
Dù Húc quốc lớn hay nhỏ, mạnh hay yếu, gã cũng không rời khỏi quốc gia, cũng không có cảm nhận quá lớn.
Tướng quân nói xông lên, thì gã liền xông, tướng quân nói ngừng, gã liền ngừng.
Sự sợ hãi khi trốn trên giường xếp rơi lệ đầy mặt trước khi khai chiến, gã đã sớm quên rồi. Trên chiến trường giết đến nóng mắt, thì sẽ không có loại vật như sợ hãi tồn tại. Hoặc giết người, hoặc bị giết.
Ở đây, quan hệ giữa người và người còn đơn giản hơn quan hệ giữa người và heo.
Gã tiến lên, gã vung đao, gã giết người. Cứ lặp lại như vậy, cho đến khi quân lệnh gọi gã dừng lại, hoặc chính gã ngã xuống.
Khi người có dáng vẻ tướng quân đối diện xông ngang lại đây, gã đã biết mình xong rồi.
Đây chính là lời lão cha nói, sống chết đều có số, số mệnh đến rồi.
Sĩ tốt phổ thông như gã không cản nổi một đao của đối phương.
Nhưng gã vẫn vô ý thức chặt một đao lên, đây là bản năng do vô số lần vung đao hình thành. Đây cũng là một đao đỉnh cao nhất đời này của gã!
Kết quả cũng như gã suy nghĩ, một đao vừa nhanh vừa mạnh này rơi vào khoảng không.
Mà đao của đối phương nhẹ nhàng xẹt qua lồng ngực gã.
Gã căn bản không nhìn rõ một đao kia đã đến thế nào!
Kết thúc rồi à?
Ngoài ăn cơm, làm ruộng và tham gia quân ngũ, hình như gã chưa từng làm việc gì khác.
Cả đời này của ta sống vì điều gì đây? A Vũ chưa từng nghĩ tới vấn đề này, không biết vì sao vào lúc này, ở nơi tuyệt đối không thích hợp suy nghĩ về nhân sinh, gã lại nhớ tới vấn đề này.
Gã phổ phổ thông thông, không có đáp án.
Đúng như gã suy nghĩ, cả người gã bay lên, nặng nề ngã xuống!
Thế nhưng...
Gã nghĩ tới mình không phải là đối thủ của người kia, nghĩ rằng mình sẽ bị một đao chém bay, duy chỉ không nghĩ tới... Mình lại không chết.
Gã nằm trên mặt đất, ngẩng đầu tốn sức nhìn lồng ngực của mình một chút, lại thoải mái nằm về.
Phù! Gã thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.
Mà thiên kiêu Cảnh quốc Ngũ Tướng Thần nhẹ nhõm dùng một đao chém bay tiểu tốt vô danh, nghĩ trăm lần cũng không nghĩ ra.
Làm một tu sĩ thiên kiêu, hắn ta chỉ đi ngang qua chiến trường, đồng thời tiện tay quẹt một đao thôi. Giết một tiểu tốt vô danh đương nhiên không cần phí sức, hay có thể nói, dù dùng thêm chút sức cũng là một loại sỉ nhục.
Hắn ta khống chế đao kình ở tình trạng vừa dễ dàng mở ngực đối phương ra, tuyệt đối không có chút lãng phí nào.
Nhưng người này... lại bị chém bay rồi?