Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 2115 - Chương 2115: Thần Nhi Minh Chi (2)

Chương 2115: Thần nhi minh chi (2)

Nghĩ tới đây, Kiều Nhị giương mắt nhìn về phía hoàng tử ốm yếu đằng trước, chậm rãi ưỡn thẳng lưng. Thân hình dần dần trở nên thẳng tắp, từng đợt ánh sáng lạnh nhảy vọt giữa các ngón tay.

Lão đi trên con đường núi mây mù che phủ, giống như một thợ săn, đi về phía bẫy rập của mình. Mà trong cạm bẫy, chính là thu hoạch của ngày hôm nay.

Ngoài dự liệu của lão chính là, Khương Vô Khí rất bình tĩnh.

Quá bình tĩnh.

Kiều Nhị xác định biến hóa của mình đều bị đối phương nhìn thấy, Khương Vô Khí cũng không thất thần, ngẩn ngơ...

Thế nhưng vị Thập Nhất hoàng tử của Đại Tề này vẫn cứ bình tĩnh như vậy.

Không chạy trốn cũng không kêu cứu, ngay cả việc giảm bớt tốc độ đều không có. Vẫn cứ đâm đầu đi tới như cũ.

Là có mai phục sao?

Cảm xúc của Kiều Nhị xuất hiện gợn sóng.

Không, nếu như nơi này có mai phục, vị kia... không có khả năng không phát hiện chút nào.

Chỉ trong nháy mắt, linh thức phủ kín đường núi, cũng hoàn toàn chính xác không gặp được người nào khác cả.

Suy nghĩ nhiều cũng vô ích, mọi thứ cần dựa vào thực lực liều.

Kiều Nhị càng chạy càng nhanh, khí tức thuộc về cường giả Thần Lâm dần dần bùng lên: "Điện hạ, vì an toàn của ngài, đi với ta một chuyến, thế nào?"

Mây bên người như tuyết, áo choàng lông chồn cũng như tuyết, sắc mặt tái nhợt, cũng không kém màu tuyết chút nào.

Thập Nhất hoàng tử ốm yếu tới như vậy, đi lại trên con đường rung lắc, yên lặng cảm nhận khí tức của một vị cường giả Thần Lâm dần dần thức tỉnh...

Bỗng nhiên thở dài một hơi, hắn ta nói: "Cô đã chờ ngươi rất lâu!"

Có ý gì?

Lúc này Kiều Nhị mới giật mình phát hiện... chẳng biết từ khi nào, vị quý tộc thiên hoàng trước mắt đã không còn ho khan nữa.

Mà tại trên con đường lên núi ẩn vào trong mây này, thân hình gầy gò của hắn ta lại cho người ta một cảm giác thong dong như nắm giữ mọi thứ vậy.

Đây là một cái bẫy sao?

Ai dám lấy Khương Vô Khí làm mồi nhử chứ?

Làm sao mà hắn ta đảm bảo bản thân mình an toàn?

Trong đầu bỗng xuất hiện vô số ý nghĩ, nhân vật như Kiều Nhị, đương nhiên cũng có thể dò xét ngọn nguồn trong sương mù dày đặc. Lão vô cùng quả quyết búng tay, hàn quang quấn quanh ngón tay bỗng bắn nhanh ra ngoài!

Lão ta ra tay trước! Lấy tu vi Thần Lâm Cảnh, đối mặt một tu sĩ Nội Phủ Cảnh, lại không lưu thủ chút nào.

Mây không còn lưu động, sương mù không còn cuồn cuộn, gió không còn tới, con đường cũng không lắc lư, khoảng cách giữa lão và Khương Vô Khí đã biến mất.

Thời gian trên Vân Vụ Sơn tựa như dừng lại trong nháy mắt.

Hàn quang vừa xuất hiện đã tới gần người Khương Vô Khí.

Vệt đuôi hàn quang, tạo thành một lỗ hổng vô hình giữa Kiều Nhị và Khương Vô Khí. Bên này vừa xuất hiện, bên kia đã tới mục đích.

Sở dĩ gọi là Thần Lâm giả, tức là trong phạm vi linh thức bao phủ, tựa như là Thần Linh!

"Tặc nhân ngươi dám!" Một tiếng hét sắc bén vang lên, nhanh chóng tiếp cận nơi đây.

Dù sao Khương Vô Khí cũng là cung chủ Trường Sinh Cung, coi như thất thế tới mức nào đi nữa, cũng là đối tượng mà lực lượng phòng vệ của Lâm Tri chăm chú bảo vệ. Cho nên khi nơi đây vừa xuất hiện dị động, cường giả phụ trách tuần tra khu vực này lập tức chạy tới nơi đây.

Thế nhưng... không tới kịp.

Giờ phút này, tuyệt đối không thể bắt cóc rời đi. Đối với Kiều Nhị mà nói, có lẽ mục tiêu tối ưu đã biến mất, mà mục tiêu thứ yếu lại xuất hiện ngay trước mắt. Lấy Thần Lâm Cảnh giết Nội Phủ Cảnh, chỉ trong nháy mắt mà thôi.

Hàn quang thuộc về tu sĩ Thần Lâm Cảnh rõ ràng xuất hiện trong mắt Khương Vô Khí. Mà vị Thần Lâm thuộc Thanh Bài kia còn cách nơi đây rất xa xôi.

Tựa như nhân sinh của hắn ta, luôn sống trong mâu thuẫn vô cùng đau khổ, dù đi về phía trước hay lùi về phía sau, đều là tuyệt cảnh.

Ai có thể cảm nhận sự tuyệt vọng của Khương Vô Khí chứ?

Luồng hàn quang này, điên cuồng phóng to trong mắt của hắn ta.

Từng có lúc ở trong một cảnh tượng, tựa hồ cũng là một ngày nắng sớm như này, tựa hồ cũng rét lạnh như vậy...

"Điện hạ, từ nay về sau, ngài không thể tiếp tục tu hành." Người nói chuyện, chính là Ôn lão thái y của Thái Y viện. Dù xét trên toàn bộ Đại Tề, cũng không ai dám nói có thể vượt qua ông ta tại phương diện y thuật. Cho nên chẩn bệnh của ông ta, thường thường chính là kết quả đã xác định.

Hoàng tử tuổi trẻ chỉ hỏi: "Tại sao?"

"Hàn độc mà ngài trúng đã xâm nhập tính mạng, khi tuổi tác càng cao, tu vi càng cao, hàn độc càng mạnh. Ngài càng mạnh thì cách cái chết càng gần. Hiện tại xem ra, Nội Phủ... cũng đã là cực hạn."

"Nếu lập Ngoại Lâu thì sao?"

"Khi tinh quang tôi thể, cũng là lúc hàn độc bộc phát ra ngoài. Máu vỡ nát, sinh mệnh đông lạnh, tất không may mắn."

"Nếu như cô một bước bước thẳng tới kim khu ngọc tủy, thì sẽ như thế nào?"

"Nếu ngài tới Thần Lâm, ngọc tủy cũng là hàn tủy. Trừ khi một bước Động Chân, ngoại sát vũ trụ, nội minh bản thân, hiểu thấu chân thực, mới có thể tự trảm hàn độc, cầu được trường sinh."

"Vậy thì cô một bước Động Chân."

"Lão thần có một câu nói, không biết có nên nói hay không..."

"Tiên sinh muốn nói là, tuyệt đối không thể?"

"Không phải là không chút hi vọng nào, thế nhưng cơ hội thành công vô cùng nhỏ bé. Không xây Ngoại Lâu, làm sao có thể Thần Lâm? Không thể Thần Lâm, lại làm sao có thể Động Chân? Sức người có hạn, điều này vô cùng khó khăn!"

"Cô nghe nói thời xưa có hiền giả, học thấu bách gia, chạm tới siêu phàm, một bước đăng đỉnh cao nhất. Chẳng lẽ truyền thuyết sai lầm sao?"

"Điều này... điều này chỉ viết trong sách sử, xác thực là có."

"Nếu người xưa đã có thể dùng thể xác phàm thai một bước lên tới đỉnh cao nhất, Khương Vô Khí ta tại sao lại không thể một bước Động Chân đây?"

Khi đó Ôn lão thái y cúi đầu không nói, mà phụ hoàng...

Phụ hoàng đã nói cái gì nhỉ?

Nhớ lại...

Phụ hoàng đã nói...

"Tốt! Đúng là con ngoan của ta! Có thể trở thành người mà người khác không thể đạt tới, tất xây dựng được một sự nghiệp mà thường nhân không thể bằng!"

...

Bình Luận (0)
Comment