"Ta không biết ngươi đang nói cái gì, ta cũng không biết ngươi bị ai mê hoặc. Thế nhưng Tu Viễn, hôm nay ngươi làm ta rất thất vọng! Giao tình mấy chục năm giữa chúng ta, là dùng để ngươi ngờ vực vô căn cứ sao?" Diêm Đồ đau lòng xoay người đi, nói: "Ngươi hãy tỉnh táo lại đi!"
"Ta rất tỉnh táo, là ngươi không đủ tỉnh táo." Tu Viễn lạnh nhạt nói: "Ngươi đã rối loạn."
Diêm Đồ đứng vững, hít sâu một hơi, dùng ngón tay vạch xuống, bộ giáp rắn chắc lại bị cắt đứt một góc.
Keng!
Rơi xuống đất, vang lên tiếng kim loại.
"Nếu ngươi chưa từng tin tưởng ta, người bạn này không cần cũng được!"
Tu Viễn nhìn bóng lưng rất nặng nề của ông ta, không nhịn được lắc đầu, tự giễu cười: "Bệ hạ đã nói ngươi là người trong thô có tinh, ngươi đâu chỉ là trong thô có tinh chứ. Đơn giản chính là 'mặt ngoài như thiết tháp, bên trong điêu khắc chúng sinh trâu ngựa'. Coi như vào lúc này, ta thấy được sự biểu diễn của ngươi, vậy mà cũng hoài nghi chính mình trong nháy mắt. Diêm Đồ à Diêm Đồ, nếu không phải điện hạ nhắc nhở, ta thật không thể phát hiện ra được. Tu Viễn ta thua Diêm Đồ ngươi thực sự không chỉ một bậc!"
Trong những năm làm bạn với nhau, dù là uống rượu, diễn binh, chiến đấu, Tu Viễn chưa từng chịu nhận mình thua, vẫn luôn muốn phân ra thắng bại.
Một câu mà ông ta nhắc tới nhiều nhất chính là...
Viễn Đồ Viễn Đồ, chữ "Viễn" trước mà chữ "Đồ" sau.
Hôm nay ông ta tự nhận không bằng, không bằng đương nhiên là loại tâm tính có thể dùng giao tình mấy chục năm làm thẻ đánh bạc.
Cho nên tiếng cười của ông ta, mới thê lương tới vậy.
"Không thể nói lý!" Diêm Đồ mặt trầm như nước, dự định rời đi.
"Mài... kéo đây..."
Phía sau, Tu Viễn bỗng hô lớn những lời này, mỗi một chữ, mỗi một âm điệu đều giống y như đúc âm thanh truyền tới cách nơi đây hai quảng trường.
Nói cách khác, Tu Viễn cũng nghe được.
Nói cách khác, phong ấn trên người Tu Viễn... đã được giải khai từ sớm.
Đây là một cái bẫy, một cái bẫy đặc biệt nhằm vào Diêm Đồ!
Tín hiệu nguy hiểm bỗng nhiên bùng lên, Diêm Đồ nhanh chóng ý thức được, vấn đề ở nơi nào.
Tu Viễn nói, là Thập Nhất hoàng tử nhắc nhở ông ta, ông ta mới bắt đầu phát hiện chuyện không hợp lý.
Vậy đã nói rõ, mọi chuyện phát sinh vào ngày hôm nay, đều nằm trong khống chế của Khương Vô Khí. Cơ hội ám sát Khương Vô Khí này, là chính Khương Vô Khí tạo ra.
Khi bọn họ sinh ra ý nghĩ ám sát Khương Vô Khí, cũng đã rơi vào trong bẫy.
Nắm giữ hành tung của Khương Vô Khí, hiểu rõ hệ thống phòng vệ của Trường Sinh Cung, điều động lực lượng làm cho lần hành động này tự nhiên nhất có thể, hiệu quả tôn lên khi phối hợp từ bộ đầu Thanh Bài tới quân đội tuần tra... Tất cả những hành động này, bọn họ đều làm một cách vô cùng bí ẩn. Phong cách làm việc của tổ chức từ xưa tới nay đều là cẩn thận chặt chẽ, không để lại dấu vết.
Thế nhưng nếu quá trình này bị một đôi mắt nhìn chăm chú, vậy thì sơ hở xuất hiện ở khắp mọi nơi!
Thật là một người ác độc.
Bình Đẳng quốc dùng vụ án Trương Vịnh khóc từ làm liên lụy Khương Vô Khí, Khương Vô Khí lại lấy tự thân làm mồi, muốn nhổ tận gốc tất cả bố trí của Bình Đẳng quốc tại Tề quốc!
Diêm Đồ vô cùng xác định, tại Vân Vụ Sơn không có bất cứ mai phục nào. Thân là thượng tầng của Chiến Sự Đường Đại Tề, lại chủ trì công việc bảo vệ toàn bộ kinh kỳ, hành động nào có thể giấu được ông ta cơ chứ?
Khương Vô Khí là thật sự đưa mình vào trong tử cục, như vậy mới có thể câu ra tới cá lớn chân chính.
Nếu không thì hành động lần này, ông ta cũng sẽ không đồng ý, Chiêu Vương tạm thời phụ trách sự vụ Đông Vực cũng sẽ không tán thành.
Tại Vân Vụ Sơn... làm sao mới có thể thất bại được?
Kiều Nhị, một Thần Lâm Cảnh phụ trách hành thích, một Thần Lâm Cảnh Lệ Hữu Cứu với thân phận Thanh Bài hỗ trợ kiểm soát tràng diện, ngăn chặn cứu viện, mặc dù muốn bắt sống Khương Vô Khí rồi chạy đi là chuyện rất khó, thế nhưng muốn giết một tên Nội Phủ lại là một chuyện rất dễ dàng.
Chẳng lẽ có Chân Nhân khi trước không ở Lâm Tri ra tay? Thậm chí còn có Chân Quân nhìn chằm chằm vào nơi đó?
Vì sao mình thân là thống soái cảu Cửu Tốt đang đóng giữ kinh kỳ, lại không thu được chút tin tức nào?
Chẳng lẽ tựa như Tu Viễn đã nói, chuyện mình làm đã bị hoài nghi từ trước rồi?
Đây đều là vấn đề mà Diêm Đồ nhất định phải suy nghĩ, chỉ khi ông ta nghĩ rõ ràng, mới có thể ít phạm sai lầm khi ứng đối với tình hình sắp xảy ra.
Đương nhiên, cho tới bây giờ, những lựa chọn mà ông ta có thể chọn cũng đã không nhiều.
Diêm Đồ bình tĩnh bước ra cửa, cũng không phản ứng đối với lời nói của Tu Viễn, chỉ nói: "Họ Tu, hôm nay hai người chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, về sau tự giải quyết cho tốt!"
Thế nhưng ủng chiến của ông ta chỉ bước ra một bước đã dừng lại.
Bởi vì trước mặt của ông ta, một chiếc đèn lồng trắng xuyên thủng không gian, chắn ngang con đường phía trước.
"Diêm tướng quân, xin dừng bước." Một ông lão mắt mù đứng trước mặt ông ta, nói như vậy.
Rõ ràng thân hình đã còng xuống, lại tựa như chứa cả đất trời. Rõ ràng run run rẩy rẩy, lại như vực sâu biển rộng.
Đả Canh Nhân - trực tiếp nghe lệnh của Thiên tử!
Chức năng giám sát đêm tối, tiêu diệt tất cả tà nịnh.
Bỗng dưng gặp phải ông lão này, toàn bộ Tề quốc đều không có mấy người có thể bình tĩnh không sợ hãi.
Vậy mà Diêm Đồ lại tiến lên một bước, khí thế hùng hổ nói: "Ta chính là thống soái của Cửu Tốt, cả đời chinh chiến vì quốc gia, tên có trong Chiến Sự Đường của Đại Tề! Đả Canh Nhân các ngươi lại dám vô cớ bắt ta sao?"
Ông lão cầm lồng đèn trắng chậm rãi nói: "Vậy lão đây nói cho ngươi biết đi."
"Người mài kéo rất bình thường, chẳng qua là đêm qua hắn ta có một giấc mơ. Giấc mơ ấy ảnh hưởng tới hắn ta, làm cho hắn ta khi đi qua quầy bánh quẩy, thấy được ba bánh quẩy hoặc là năm bánh quẩy, tiếng rao hàng sẽ có ngữ điệu và tốc độ khác biệt.
Người bán bánh quẩy cũng rất bình thường, chỉ là vừa đúng có người ngang qua nơi này, vừa lúc mua rất nhiều bánh quẩy, làm cho trên kệ hàng chỉ còn lại ba chiếc.