Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 2120 - Chương 2120: Kết Làm Thu Sương (4)

Chương 2120: Kết làm thu sương (4)

Theo ghi chép tại Dị thú chí: Có chim tên là "Phụ Vũ", cánh chim có ba màu, cánh dài chín thước. Thông phong mà lên, phụ vũ mà bay. Chim này vừa gáy, mây tạnh mưa thu.

Ông ta còn nói chuyện này cho Tu Viễn biết, thế nhưng Tu Viễn vẫn khẳng định con chim kêu to bên ngoài động vào ngày hôm đó chi là một con chim sẻ...

Bức tường trước mắt tựa như đã ngăn cách hết thảy. Không nhìn thấy con đường phía trước, cũng không tìm thấy hồi ức.

Trước khi bước vào trong đó, Diêm Đồ hít sâu một hơi, hỏi: "Không cốc Phụ Vũ, có thể nghe lại sao?"

Sau đó mới bước ra một bước, biến mất khỏi Tu gia.

Mà phía sau ông ta, không có bất cứ đáp lại nào.

Từ khi thủ lĩnh Đả Canh Nhân xuất hiện, Tu Viễn cũng không nói thêm gì nữa, chỉ là chậm rãi xoay nhẹ chén trà trong tay, yên lặng nhìn chăm chú hai người giao đấu.

Cho tới tận hiện tại, mới chuyển dời ánh mắt, nhìn về phía mảnh giáp ở trên mặt đất, im lặng thật lâ.

Người khác cắt áo, Diêm Đồ cắt giáp.

Tu Viễn lắc đàu.

Không biết ông ta đã ghét bỏ Diêm Đồ trâu gặm mẫu đơn bao nhiêu lần, lúc này lại cũng nâng chén, uống một hơi cạn sạch chén trà ngon tuyệt phẩm này.

...

...

Tử Cực Điện.

Triều nghị đã tản, văn võ bá quan đều đã rời đi.

Tề thiên tử vẫn còn tại trong điện.

Tại đan bệ trên cao, là long ỷ vừa to lớn vừa hoa lệ.

Trong đại điện rộng lớn, trống rỗng.

Hôm nay Hoàng đế Đại Tề lại không phê duyệt tấu chương, cũng không làm chuyện gì khác cả, chỉ ngồi một cách bình tĩnh tại nơi đó.

Thật lâu sa, mới hít sâu một hơi: "Có phải là Trẫm ngồi quá cao hay không?"

Giờ phút này, đương nhiên cũng chỉ có mình Hàn Lệnh ở bên đứng hầu mà thôi.

Hàn Lệnh cũng không nói cái gì, bởi vì Thiên tử cũng không cần câu trả lời.

Bịch bịch bịch...

Tiếng bước chân vang lên bên ngoài Tử Cực Điện, vang lên trên quảng trường bạch thạch to lớn.

Thực ra bước chân cũng không nặng, thế nhưng tiếng vang truyền tới rất rõ ràng.

Thiên tử chống lan can, đứng dậy, đi xuống phía dưới.

Khi chân chạm xuống đất, vừa mạnh mẽ vừa ổn định.

Thiên tử đi rất chậm, bởi vì mỗi một bước, đều gánh chịu trọng lượng của xã tắc.

Mà tiếng bước chân bên ngoài thì rất thong thả, quy củ.

Trong phạm vi của "lễ", tốc độ không thay đổi.

Khi Tề thiên tử đi xuống dưới, đứng tại cung điện Tử Cực Điện, đứng tại vị trí ngày thường các triều thần xếp hàng.

Bóng người gầy gò mặc áo choàng dày kia, cũng đứng trong cánh cửa cực lớn của Tử Cực Điện.

Cánh cửa khổng lồ như cửa thiên cung, càng làm thân hình gầy gò trở nên nổi bật.

Sau lưng hắn ta là một mảnh ánh bình minh, người như tuyết, áo choàng như tuyết.

Mang tới cảm giác đông lạnh linh hồn con người.

"Nhi thần, khấu kiến phụ hoàng!"

Khương Vô Khí quỳ mọp xuống trong Tử Cực Điện hùng vĩ khoáng đạt.

Vốn là hắn ta cũng có thể tới tẩm cung của Thiên tử để yết kiến, thế nhưng hôm nay là con gặp cha, cũng là thần gặp vua.

Cho nên lựa chọn tại Tử Cực Điện.

Tề thiên tử cũng không ngăn cản đại lễ của hắn ta, Bình Thiên quan rủ xuống lưu châu, ngăn cản cảm xúc của vị chí tôn Đại Tề này.

Thế nhưng rèm châu chập chờn, cũng nói rõ tâm tình của ông ta cũng không bình tĩnh.

Cuối cùng, Thiên tử chỉ hỏi: "Tội gì?"

Khương Vô Khí theo quy củ đứng dậy, hiện tại hắn ta đứng trước mặt Tề đế. Cuối cùng cũng có thể dùng thân phận là một đứa con trai, nhìn thẳng cha của mình.

Đây là ân điển mà Tề thiên tử đặc biệt cho phép.

Thế nhưng hắn ta vẫn bảo trì lễ của hạ thần, đôi mắt hơi rủ xuống, nói với giọng chân thành: "Đại nghiệp của phụ hoàng sắp tới, không thể lưu lại tai họa ngầm trong quân được."

Thiên tử nói: "Chúng ta vẫn còn nhiều thời gian..."

Khương Vô Khí nói: "Thời gian không đợi ta."

"Vô Khí." Thiên tử chỉ nói một câu, lại im lặng không nói thêm gì nữa.

Hàn Lệnh đứng phía sau Thiên tử, không nói lời nào, biến mình thành một bức tượng im lặng, thế nhưng khuôn mặt bi thương, nước mắt lưng tròng.

Duy chỉ Khương Vô Khí là còn cười.

Hắn ta cười, tựa như một bông tuyết nở rộ trong Tử Cực Điện.

Trong cuộc đời của hắn ta, rất ít cười xán lạn, sáng tỏ như thế này.

Bởi vì từ khi hắn ta sinh ra, đã phải gánh chịu quá nhiều. Từ khi còn trong tã lót, cũng đã bị phán là chết sớm rồi.

Trong một nơi băng tuyết đông cứng, nào có hoa nở?

"Phụ hoàng, ngài tin tưởng nhi thần sao?" Khương Vô Khí hỏi.

Thiên tử im lặng một hồi lâu, mới nói: "Thiên tử không thể không nghi ngờ."

Trên gương mặt tuấn tú lại tái nhợt của Khương Vô Khí, vẫn là nụ cười xán lạn: "Hiện tại ngài có thể tin tưởng nhi thần."

Tựa hồ hắn nhất định phải làm cho Tề thiên tử nhớ kỹ nụ cười xán lạn của hắn ta vậy.

Cho nên hắn ta cười vô cùng xán lạn.

"Ta chỉ hi vọng ngài, tin tưởng ta mà thôi."

"Phụ hoàng, nhi thần chưa từng có tâm phản nghịch!"

"Xin hãy trả cho nhi tử khối bạch ngọc kia đi."

"Nhi tử chưa bao giờ cảm thấy, mình lại khỏe mạnh tới như vậy. Loại cảm giác này... rất tốt..."

Nụ cười của hắn ta, cứ đọng lại như vậy.

Tại sáng sớm tháng mười, kết làm thu sương.

Cuộc đời của Khương Vô Khí, rất ngắn ngủi.

Từ đêm đông năm Nguyên Phượng thứ 38 tới sáng sớm năm Nguyên Phượng thứ 55.

Người mang bệnh nặng, ròng rã mười bảy năm.

Tề thiên tử mời toàn bộ danh y trong thiên hạ, hứa phần thưởng lớn, không ai cảm thấy Khương Vô Khí có thể sống qua mười tuổi.

Thế mà năm nay hắn ta đã mười bảy.

Bảy năm thêm ra này, là tự hắn ta tranh chấp với tử vong, cướp được cơ hội sống từ thiên địa này.

Từ khi thai nhi đã bị hàn độc nhập mệnh, tu vi càng cao, hàn độc càng mạnh.

Tu hành tức là chịu chết. Không tu hành, chính là chờ chết.

Khương Vô Khí đã biết từ lâu, vận mệnh cũng không cho hắn ta có cơ hội lựa chọn càng nhiều.

Tiến về phía trước hay lùi về phía sau, đều là tuyệt lộ.

Mỗi một giờ mỗi một ngày còn sống, hắn ta đều phải chịu đựng sự đau đớn khó mà tưởng tượng. Mỗi một bát thuốc mà hắn ta uống đều đắng không thể tả, mỗi một lần tiếp nhận chữa trị đều là đang chịu tra tấn dằn vặt.

Thế nhưng, hắn ta vẫn bướng bỉnh sống sót.

Ôn thái y đã nói Nội Phủ đã là cực hạn, tiến thêm một bước, hàn độc lập tức bùng nổ mà bỏ mình.

Hắn ta chỉ hỏi, nếu như ta một bước Thần Lâm, lại như thế nào?

Ôn thái y nói tiến Ngoại Lâu cũng chết, tiến Thần Lâm cũng chết, duy chỉ tiến tới Động Chân mới có thể tự trảm hàn độc nhập mệnh, thế nhưng một bước Động Chân là chuyện gần như không thể.

Hắn ta chỉ nói, vậy thì ta một bước Động Chân.

Hắn ta duy trì cơ thể bị hàn độc nhập mệnh, muốn sáng tạo khả năng vô hạn.

Hắn ta chịu đựng sự đau đớn mỗi giờ mỗi khắc, muốn khai sáng truyền thuyết chỉ thuộc về Khương Vô Khí hắn.

Bình Luận (0)
Comment