Trong mấy người ca ca tỷ tỷ có tư cách tranh chí tôn, Khương Vô Hoa khoan dung độ lượng, là loại tha thứ thương hại với đệ đệ vô năng, là một loại bao dung của người trưởng thành đối với đứa trẻ ngây thơ, căn bản không coi hắn ta thành uy hiếp. Mà Khương Vô Ưu thì vẫn luôn không ưa bộ dáng này của hắn ta, Khương Vô Tà thì chỉ coi hắn ta là một tên hề.
Chỉ có vị Thập Nhất ca Khương Vô Khí này, mới chân chính nhìn thẳng hắn ta. Sẽ quan tâm chi phí ăn uống của hắn ta, sẽ ra mặt giúp hắn ta dằn mặt Khương Vọng...
Cho nên sự đau lòng của hắn ta, cũng không phải đều là diễn.
Thế nhưng hắn ta không thể không suy nghĩ... Khương Vô Khí chết trẻ, đột ngột cắt đứt con đường trường sinh, lưu lại một tòa Trường Sinh Cung trống rỗng. Sự yêu thương của phụ hoàng, có thể chuyển dời tới đứa con nhỏ hơn là hắn ta hay không?
Dù là có một phần vạn khả năng này, hắn ta cũng phải chuẩn bị mười hai phần vì chuyện này.
Thiên tử yêu nhất Khương Vô Khí, cho nên hắn ta muốn khóc thương tâm nhất.
Hắn ta và phụ hoàng, chính là huyết mạch tương liên, tâm liền với tâm. Trong tình cảnh này lại sinh ra nỗi đau tương ứng, cũng nên từ lòng cảm thông này sinh ra càng nhiều cảm giác thân cận.
Dù là Khương Vô Hoa, Khương Vô Ưu hay là Khương Vô Tà, đều không thiếu trí tuệ để có thể nhìn rõ phần tâm tư này, thế nhưng biểu hiện của bọn họ lại không giống nhau.
Mà những trọng thần của Đế quốc như Tào Giai, Trần Phù thì căn bản không cần tỏ thái độ cho những hoàng tử hoàng nữ này biết. Khi trước đứng bên ngoài điện, chờ bọn họ xử lý mâu thuẫn xong mới đi vào, cũng là một loại thái độ.
Về phần Khương Vọng...
Hắn ngồi rất quy củ, tâm thần cũng đã chìm vào trong thế giới đạo thuật.
Quyền mưu, tâm thuật, thế thuật...
Thế gian có mọi loại thuật, hắn chỉ cần pháp của bản thân mà thôi.
Môn đạo thuật từ Long Hổ Môn này, truyền thừa từ Cựu Dương, lai lịch cũng khá bất phàm.
Cái gọi là "hổ", chỉ là bát phong.
Thuật này dẫn dắt bát phong, dĩ nhiên không phải là gọi tới chân chính bát phong thần thông. Mà là một loại ứng dụng bắt chước bát phong thần thông. Giống như trong Đạo viện thành Phong Lâm khi trước, Vương Trường Tường thổi ra vòi rồng vậy.
Khương Vọng có được thần thông Bất Chu Phong, lại cường hóa tới cấp độ cực cao, tại "hổ" trong Long Hổ, rất dễ dàng mở ra mạch suy nghĩ.
Mà "long" trong đạo thuật Long Hổ, chỉ là xương cột sống, tại cấp độ tu hành hiện tại, cũng có thể nói là Thông Thiên Hải.
Sau khi đạo mạch Đằng Long nhảy khỏi Thông Thiên Hải, lập tức một đi không trở lại, rong chơi trong Ngũ Phủ Hải một hồi lâu, hiện tại đã bơi vào trong Tàng Tinh Hải.
Thông Thiên Hải là vùng biển được mở ra đầu tiên, sau Đằng Long Cảnh thì hầu như là bị "để đó không dùng". Có lẽ trước khi cả bốn vùng biển liên thông, đều rất khó phát huy ra tác dụng gì nữa cả.
Chí ít Khương Vọng tại Ngoại Lâu Cảnh, không sử dụng Thông Thiên Hải vào việc gì được.
Mà bốn vùng biển liên thông, lại là một trong những đặc điểm của Thần Lâm Cảnh...
Cho nên hiện tại thứ chân chính khiến Khương Vọng kẹt lại tại phương diện diễn tiến đạo thuật, chính là "long" trong đạo thuật Long hổ. Tại cấp độ Ngoại Lâu Cảnh, hắn rất khó có thể hiểu được môn đạo thuật này lợi dụng Thông Thiên Hải như thế nào, chỉ có thể suy nghĩ từng chút một.
Khách quan mà nói, có được "Diễm Hoa Phần Thành tường giải" do Tả Quang Thù tặng cho, lại thêm kinh nghiệm khi trước luyện tập Diễm Hoa, cùng với việc khống chế đạo thuật hành Hỏa từ trước tới nay, cho nên tiến độ tu luyện Diễm Hoa Phần Thành còn trên cả Long Hổ.
Khi đắm chìm trong việc tu hành, thời gian luôn trôi qua rất nhanh.
Biểu hiện của mọi người trước linh cữu của Khương Vô Khí như thế nào, Khương Vọng cũng không quan tâm lắm. Dù sao sự tưởng nhớ, chỉ liên quan tới nội tâm của mình mà thôi.
Tới tận khi giọng nói già nua của Phùng Cố vang lên, hắn mới thu hồi tâm thần.
"Lão nô khấu kiến Thiên tử!" Giọng nói rung động, tựa như nghẹn ngào.
Thiên tử tới rồi!
Người trong linh đường liên tục đứng dậy hành lễ, Hoàng hậu Đại Tề cũng khom người.
Nói tới, ngày xưa Hoàng đế và Hoàng hậu dù đi tới nơi nào đi nữa, đều có người thông báo mở đường, chứng tỏ uy nghi.
Hôm nay tới linh cữu của Khương Vô Khí, lại là yên lặng không một tiếng động, có lẽ cũng không muốn quấy rầy vong linh đi.
Rất nhanh Khương Vọng đã biết nguyên nhân mà Phùng Cố nghẹn ngào.
Hôm nay Thiên tử không chỉ bỏ mũ miện, còn mặc áo tang nữa!
Ông ta mặc một bộ áo tang màu trắng đi vào trong điện, đi theo sau lưng ông ta là Hàn Lệnh.
Tề thiên tử chỉ giơ tay lên, ra hiệu không cần đa lễ. Đi về phía trước mấy bước, dừng trước linh cữu.
Giờ phút này, Khương Vọng, Khương Vô Ưu đều ở bên tay phải Thiên tử, nếu đi tới mấy bước nữa chính là thống soái Tù Điện quân Tu Viễn.
Mà đi thêm mấy bước nữa, lại là Khương Vô Tà, Thái tử phi và Hoàng hậu Đại Tề đứng bên linh cữu.
Cách một linh cữu, đối diện Hoàng hậu chính là Thái tử Khương Vô Hoa, hoàng tử Thập Tứ Khương Vô Dung, một người dáng vẻ bi thương, một người thì nước mắt chưa khô. Mà sau bọn họ, tại trước hàng ghế ngồi chính là Tào Giai và Trần Phù đang đứng.
Tất cả mọi người đều im lặng, chờ đợi Thiên tử nói hoặc làm điều gì đó.
Thiên tử tế thần, phụ thân tế con trai. Duy chỉ có linh cữu, mãi mãi cũng không có khả năng đáp lại.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên mà Khương Vọng nhìn thấy Tề thiên tử, thế nhưng lại vẫn như lúc mới gặp vậy, chỉ cảm thấy uy nghiêm thâm sâu khó dò.
Tu vi của hắn càng thâm sâu, chức quan càng cao, thấy được càng nhiều, nghĩ tới càng xa... thì càng có thể cảm nhận được sự mạnh mẽ khó dò của Tề thiên tử.
Xoay tay thành mây, lật tay thành mưa, toàn bộ Tề quốc đều lệ thuộc vào ông ta, chỉ cần động ý nghĩ đã có thể lay động toàn bộ hiện thế.
Giờ phút này, ông ta mặc áo tang, có lẽ cũng chỉ là một người cha đau lòng khi con trai ngoan ra đi, thế nhưng người nào có thể bỏ qua thân phận Đế quân của ông ta cơ chứ?
Trong ngoài linh đường này, ai dám không buồn, ai dám không đau, ai dám vui cười chứ?
Lại thật sự đều là thương tâm sao?