Mặc dù Thiên tử đã rời đi, thế nhưng công tác của ông ta còn chưa thể dừng lại. Một nhân vật cấp bậc như ông ta phụ trách tang lễ, hẳn phải hoàn hảo từ đầu tới cuối mới được.
Vốn là đại tài tiểu dụng, những công việc rườm rà tỉ mỉ như vậy còn bị nhẹ nhàng bỏ qua, nỗi bực bội trong đó, không nói cũng hiểu.
Thế nhưng gương mặt của Ôn Diên Ngọc lại không chút bất mãn nào, thậm chí ngay cả chút xíu bực mình cũng không có. Giống như không cảm thấy tự mình làm việc này lãng phí như thế nào vậy.
Lúc này Khương Vọng chủ động tiến tới nói lời từ biệt, rồi rời khỏi Trường Sinh Cung.
Hôm nay vốn là khoe khoang trước mặt Trọng Huyền Thắng rồi mới ra cửa, kết quả Trọng Huyền Thắng còn chưa tới, hắn lại kết thúc việc phúng viếng rời đi trước. Chuyện thế gian, thật đúng là khó tả.
Lần này Khương tước gia ra ngoài cũng không phải đi bộ, tự nhiên có quản gia Khương phủ Tạ Bình đã sắp xếp mọi thứ, có cả xa phu lẫn xe ngựa.
Chỉ là khi hắn đi tới trước xe ngựa của mình, lại bất ngờ thấy được một người...
Thống soái Trảm Vũ quân - Tu Viễn.
Người này đang ngồi trong một chiếc xe ngựa cao lớn, vẫy tay với hắn: "Tiến tới."
Xe ngựa trong phủ Khương tước gia, bị xe ngựa của thống soái Cửu Tốt che đi, so sánh tựa như là đồ chơi của trẻ nhỏ vậy, thực sự hơi khó nhìn.
Quản gia Tạ Bình cùng với xa phu mới mời của Khương phủ đều thành thật đứng đấy, không dám nói lời nào.
Khi đó trước mặt là phố dài quạnh quẽ, sau lưng là cửa cung thật sâu.
Gió thu rất lạnh.
Trong thành Lâm Tri thường ngày phồn hoa náo động, lại lấy vẻ im lặng tế lễ Khương Vô Khí.
"Các ngươi đi về trước đi."
Khương Vọng dặn dò một tiếng, rồi chui vào trong xe ngựa của Tu Viễn.
Không phải xe ngựa nào Khương Vọng cũng chịu lên, tấm gương kinh nghiệm của Lệ Hữu Cứu vẫn còn đó.
Có điều, nếu nhân vật như thống soái Tù Điện quân Tu Viễn công khai chờ hắn ở ngoài cung Trường Sinh thì sẽ không có bất cứ chuyện mất mặt gì phát sinh, do đó hắn không có gì phải lo cả.
Chiếc xe ngựa Tu Viễn đang ngồi không phải chiếc xe cung đình ngự chế đại diện cho nghi lễ quốc triều.
Chắc hẳn chiếc này là phương tiện dùng cho việc ra vào bình thường, nhưng nó không thể so sánh với chiếc xe quản gia Khương phủ thuê được.
Không gian rộng rãi, đệm ngồi mềm mại, trang trí khí thế... Hoa văn trên vách xe chính là vân gỗ phát triển tự nhiên! Nó trông huyền bí như hoa cây, như rồng hổ.
Chỉ riêng chất gỗ đã vô giá rồi.
Khương Vọng bước vào trong xe như là đạp lên đám mây nhẹ hẫng.
Người giữ ngựa có khí chất nghiêm túc, lưng thẳng như ván sắt, hiển nhiên cũng xuất thân từ quân ngũ. Người đó nhẹ nhàng giật một phát là dây cương đã phát ra tiếng nổ vang trên không trung, hai con ngựa đen tuyền cao to đồng loạt cất vó.
Tiếng móng đạp đất đều đều.
Xe ngựa ung dung chuyển động, bên trong không hề xóc nảy.
Lạch cạch!
Cửa xe đóng lại.
Nóc thùng xe tỏa ra ánh sáng ấm áp đúng lúc. Trên đó không có đồ vật gì mà là ánh sáng ngưng tụ bởi trận văn, rõ ràng nhưng không lóa mắt.
Khương Tước gia đã quen với sự đời, thong dong ngồi đối diện Tu Viễn: "Không biết vì sao Tu soái lại mời Khương mỗ lên xe cùng?"
Tu Viễn không đáp mà hỏi: "Có thường uống rượu không?"
Tấm chắn giữa Tu Viễn và Khương Vọng lặng lẽ hạ xuống, một chiếc bàn thấp trồi lên thay thế, bên trên đặt một chiếc bình bạc và bốn ly rượu bạc úp ngược.
Ngoài ra, trên bàn còn có hai dĩa đồ nhắm. Một dĩa là đậu rang màu đỏ có mùi cháy nhẹ, một dĩa là trái cây hình bán nguyệt, có thể mơ hồ trông thấy phần lõi như cát bạc đang chảy bên dưới lớp da bán trong suốt. Nói chung, Khương Vọng không nhận ra đó là gì.
Nhưng hắn không lên xe ngựa này để tìm hiểu sinh hoạt của thống soái Cửu Tốt.
Thế là hắn ngồi thẳng lại, trả lời thành thật: "Không tiệc không uống."
"Ta đã nghe nhiều về ngươi, hôm nay mới gặp lần đầu." Tu Viễn lật ly rượu lên, thản nhiên nói: "Uống một ly với ta đi."
Trong lúc nói chuyện, y lật hết ba ly rượu còn lại lên rồi duỗi tay cầm bình rượu.
Khương Vọng vội vàng vươn tay: "Để hạ quan làm cho."
Tu Viễn cầm lấy bình rượu, nhẹ nhàng mời: "Đàn ông tốt không cần để ý tới lễ nghi."
Khương Vọng đành phải ngồi yên.
Tu Viễn chậm rãi rót rượu, thuận miệng hỏi: "Ban nãy ở trong điện, ta thấy ngươi láng máng nghĩ tới Bát Phong, ngươi tu Long Hổ à?"
"Đúng thế." Khương Vọng hơi bất ngờ trước sự để ý của đối phương, nhanh chóng giải thích: "Ta tuyệt đối không có ý không tôn trọng thập nhất hoàng tử, ta chỉ suy nghĩ đạo thuật theo thói quen mà thôi."
Tu Viễn rót ba ly rượu, dùng ngón trỏ đẩy một ly đến trước mặt Khương Vọng rồi khẽ nói: "Ta đã sớm nghe nói Khương Thanh Dương ngươi không kiêu ngạo không nản chí, chăm chỉ chịu khổ khác hẳn người thường, hôm nay được thấy mới biết quả là tài ba."
Khương Vọng khiêm tốn đáp: "Hạ quan chỉ là chim kém phải bay trước, chăm chỉ bù cái dở thôi."
Tu Viễn lắc đầu: "Trên đời này có rất rất nhiều người thông minh, nhưng bao nhiêu người có trí tuệ khôn ngoan chứ? Nếu ngươi là chim kém thì chắc không có bao nhiêu người biết bay đâu."
Khương Vọng nói: "Ta thông minh vì biết nỗ lực, để tâm nhiều hơn, mọi thành quả đều do bản thân tự làm mà ra."
"Đó là trí tuệ." Tu Viễn nói: "Tứ Đại Thư Viện đứng đầu thiên hạ. Thư viện Long Môn dạy tài hoa ngút trời, thư viện Thanh Nhai mong phóng khoáng tự nhiên, thư viện Hạo Nhiên thì tu chính khí, cả ba đều sở hữu học vấn đỉnh cấp, còn thư viện đứng đầu lại cần sự chăm chỉ. Thư viện Cần Khổ không có gì khác ngoài phong cách học hành khắc khổ phổ biến rộng, nhờ đó đứng nhất thiên hạ."
Khương Vọng nghiêm túc gật đầu: "Hạ quan nhận được dạy dỗ rồi."
Khương Vọng khiêm tốn quá đáng này thật sự không giống với Khương Vọng không chịu bị khinh miệt, cương liệt thẳng thắn chất vấn thiên tử kia.
Tu Viễn thản nhiên nhìn hắn: "Ta không có dạy ngươi... Thôi, ngươi đã nói được dạy dỗ..."
Ánh mắt y chợt định lại, Khương Vọng lập tức cảm nhận được một luồng thông tin êm ả như mưa phùn rơi xuống thần hồn... Đây rõ ràng là những tâm đắc khi tu hành đạo thuật "Long Hổ" và một số ý nghĩ khi Ngoại Lâu tu hành đạo thuật này.
"Đúng lúc trước kia ta từng học nó." Tu Viễn thuận miệng nói: "Bây giờ ta không cần dùng nữa nhưng cũng chưa quên hết... giao cho ngươi đi."