Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 2143 - Chương 2143: Sợ Hãi Bất An (1)

Chương 2143: Sợ hãi bất an (1)

Khương Vọng vừa đi ra ngoài đón tiếp vừa dặn dò: "Lần sau nếu mà Trịnh công tử tới, không cần thông báo, cứ mời tới đây là được."

Ngẫm nghĩ, lại bổ sung: "Lâm phó sứ, vẫn cần phải thông báo, tốt nhất là hỏi rõ ý đồ tới rồi mới thông báo."

Đi tới cửa sân, vừa lúc nhìn thấy Trịnh Thương Minh cùng Lâm Hữu Tà cách đó không xa.

Nhất là Lâm Hữu Tà, ánh mắt thăm thẳm, rất thâm thúy, rất lạnh nhạt...

"Ha ha." Trịnh Thương Minh cười khan, muốn làm dịu xấu hổ: "Tòa nhà này của Khương huynh rất không tệ!"

"Trịnh huynh quá khen..." Khương Vọng cũng rất khách sáo: "Lâm đại nhân, tới, mời tới bên này! Nhanh, để cho người dâng trà, lấy trà ngon tới, đây đều là quý khách."

Tạ quản gia rất quen thuộc đi vào nội viện của Trọng Huyền Thắng... Khương lão gia làm gì có trà ngon chứ?

"Không cần." Vẻ mặt Lâm Hữu Tà không thay đổi, cắt đứt câu chuyện, nói với giọng lạnh nhạt: "Lần này chúng ta tới đây, là có một vụ án, muốn mời Khương bộ đầu hỗ trợ cùng xử lý."

Ngay lập tức, Khương Vọng sinh ra một loại dự cảm không ổn: "Vụ án gì?"

"Phùng Cố chết rồi."

Lâm Hữu Tà rất bình tĩnh nói ra những lời này.

Đột nhiên nghe được tin chết của Phùng Cố, dù cho Khương Vọng đã trải qua rất nhiều sóng to gió lớn, cũng chấn động khó tả.

Ngay cả Trọng Huyền Thắng đang hững hờ húp cháo trong sân cũng giương mắt nhìn tới.

Phùng Cố chính là tổng quản thái giám của Trường Sinh Cung, tại sao lại chết được?

Không nói tới tu vi của lão, chỉ dựa vào thân phận của lão cũng không cho phép lão chết dễ dàng tới vậy được. Nhất là, còn chết tại khoảng thời gian tang lễ của Cung chủ Trường Sinh Cung vừa mới kết thúc nữa chứ...

Mưa máu của Chân Nhân đương đại, vẫn còn rơi trên đạo trường chưa khô!

Khương Vọng đứng tại cửa sân sững sờ một lát, mới hỏi: "Chết như thế nào?"

Trịnh Thương Minh nói: "Dùng ba thước lụa trắng quấn cổ, treo tại linh đường."

"Sẽ không là tự sát chứ?" Khương Vọng hỏi.

"Không rõ nữa." Trịnh Thương Minh ăn nói cẩn thận: "Sau khi điều tra cẩn thận, mới có thể đưa ra kết quả."

"Thời gian tử vong là tại giờ Tý, vừa lúc là thời điểm lễ tang của Trường Sinh Cung chủ hoàn toàn kết thúc, khách khứa bên trong Trường Sinh Cung tan hết." Lâm Hữu Tà ở bên bổ sung tình tiết vụ án: "Thi thể Phùng Cố bị treo tại linh đường, ngoài phần cổ có vết dây hằn ra, tạm thời chưa phát hiện thêm bất cứ vết thương nào. Trong cơ thể cũng không tìm được dấu vết bị đạo nguyên dị chủng xâm lấn, biểu hiện tại thần hồn cũng rất gần với việc tự nhiên tiêu tán. Sơ bộ phán đoán rất phù hợp với cảnh tượng treo cổ tự vẫn."

Khương Vọng im lặng nửa ngày, mới nói: "Chuyện này cũng quá hoang đường."

Một cường giả có thể làm cho hắn cảm nhận được uy hiếp, lại sẽ bị ba thước lụa trắng thắt chết, chỉ riêng chuyện này cũng đã là chuyện lật đổ logic rồi.

"Tại sao lại tìm tới Khương Vọng chứ?" Lúc này Trọng Huyền Thắng đi tới, vấn đề hỏi ra cũng rất trọng yếu: "Danh bộ trong Bắc Nha nhiều như mây, cũng không tới mức thiếu người đi. Với lại hiện tại Khương Vọng đang ở giai đoạn tu hành quan trọng... thân là đệ nhất thiên kiêu Đại Tề, tu hành mới là chuyện quan trọng nhất."

Khương Vọng cũng ném tới ánh mắt hỏi thăm.

Sau khi trải qua vụ án Hoàng Dĩ Hành chập chùng liên tục kia, hiện tại hắn đã rất cảnh giác đối với việc chỉ tên phá án này.

Mặc dù không tới mức "mười năm sợ dây thừng*", thế nhưng sợ hãi tầm năm ba tháng vẫn rất bình thường.

(*: câu đầy đủ là: Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.)

Lâm Hữu Tà liếc nhìn Trọng Huyền Thắng, lạnh nhạt nói: "Trọng Huyền công tử, những tình tiết liên quan tới vụ án, ngài không tiện dự thính, xin hãy tha thứ."

Trọng Huyền Thắng há lại dễ dàng bị chẹn họng như vậy, thế nhưng khi thấy được ánh mắt áy náy của Trịnh Thương Minh, cũng chỉ "hừ" một tiếng: "Đây là nhà của ta!"

Ba vị Thanh Bài quả quyết chuyển tới sân nhà của Khương Vọng, thật đúng là ăn ý và tố dưỡng giữa các Thanh Bài.

Trọng Huyền Thắng khinh thường nhếch miệng, chắp tay sau lưng đi trở về: "Bản án mà, không phá được mấy vụ. Thế nhưng dáng vẻ mà, quá kiêu ngạo đi! Ông đây còn không muốn nghe đây! Thập Tứ, đúng không?"

Thập Tứ cũng không nói chuyện, chỉ là dịu dàng lau đi vết cháo bên miệng.

...

...

Tiến vào sân của Khương Vọng, Trịnh Thương Minh lôi một bức thư từ trong ngực ra: "Bức thư này do một thái giám chăm ngựa giao ra sau khi Phùng Cố chết, chúng ta đã điều tra cái tên thái giam này rồi, rất trong sạch, không có vấn đề gì... Khương huynh, vì sao lại tìm huynh, huynh đọc xong là biết."

Khương Vọng tiếp nhận bức thư khá sạch sẽ này, lấy ra lá thư bên trong, mở ra đọc được mấy dòng chữ khá đoan chính:

"Gần đây nỗi lòng có phần không yên, thường sợ hãi vô cớ, cho nên để lại bức thư này.

Nếu như ta bỏ mình, chắc chắn là bị người giết.

Nhìn người xung quanh, đều là người có hiềm nghi. Nhìn khắp Bắc Nha, chỉ tin được Khương Thanh Dương.

Mạng nhỏ của lão hủ, chết không gì đáng tiếc, nằm quan tài thì nằm quan tài đi. Nếu được thiên ân săn sóc, lùng bắt hung thủ giúp lão nô của Trường Sinh Cung này... Chỉ khi Khương Thanh Dương giám sát toàn bộ hành trình thì dưới cửu tuyền mới không còn gì có thể lo lắng."

Ký tên thì là... "Phùng Cố tuyệt bút."

Đây là một bức di thư!

Phùng Cố đã sớm biết mình sẽ chết!

Ai sẽ giết lão?

Mà lại vì sao lại giết lão?

Sau khi Khương Vô Khí chết đi, Thiên tử hạ lệnh vẫn giữ lại Trường Sinh Cung. Phùng Cố lại là người thay mặt quản lý tòa cung điện này, muốn thân phận có thân phận, muốn thực lực có thực lực, chỉ dựa vào những gì Khương Vô Khí để lại, cũng đủ để lão ta yên bình sống tiếp. Tại sao lại không thể bảo vệ bản thân?

Sau khi đọc xong bức thư này, tâm trạng của Khương Vọng rất khó tả.

Hắn nhớ tới ngày đó trước khi mình rời khỏi Trường Sinh Cung, trước bức tường kia, Phùng Cố nói những lời đầy ẩn ý kia. Vốn định chờ sau khi tang lễ kết thúc, lại tranh thủ thời gian đi tới Trường Sinh Cung thăm hỏi, hỏi xem ẩn tình trong đó là gì.

Không nghĩ tới tang lễ của Khương Vô Khí vừa mới kết thúc, Phùng Cố lại cũng đi...

"Vụ án này đã tới tai Thiên tử." Trịnh Thương Minh nói với giọng điệu khá chính thức: "Dựa theo di thư của Phùng Cố, Bắc Nha đặc biệt mời Khương bộ đầu tới làm giám sát viên vụ án này, để đảm bảo tiến độ vụ án này có thể đạt được đẩy mạnh dưới tình huống rõ ràng minh bạch."

Bình Luận (0)
Comment