Trịnh Thế là thân tín của Thiên tử, Trịnh Thương Minh lại là con trai của Trịnh Thế, không hề nghi ngờ là người được Thiên tử tin tưởng.
Lâm Hữu Tà chính là hậu nhân của Tứ đại Thanh Bài thế gia, thân thế trong sạch, làm việc đáng tin cậy. Mặc dù từ tứ đại Thanh Bài thế gia có ra một người Lệ Hữu Cứu, đã bị lăng trì mà chết. Thế nhưng tại vụ án Hoàng Dĩ Hành lần trước, đã minh chứng rõ ràng nàng và Lệ Hữu Cứu khác biệt.
Chính Khương Vọng lại càng không cần phải nói, lão thái giám Phùng Cố sống tại nội cung, dù là liên quan tới bí ẩn gì đi nữa, cũng sẽ không có quan hệ với một thiên kiêu mới tới Tề quốc chưa được mấy năm.
Từ hành động của Bắc Nha mà xem.
Phùng Cố đã nói trong di thư: "Nhìn những người xung quanh, ai cũng thuộc diện tình nghi."
Có lẽ cũng không phải là một câu nghi thần nghi quỷ đơn giản như vậy...
Là ai muốn giết lão ta chứ? Là ai có năng lượng lớn tới như vậy?
Khương Vọng tâm sinh lo sợ.
Ba người đi tới chính điện Trường Sinh Cung, cũng chính là "Linh đường".
Ngoài việc linh cữu đã được khiêng ra bên ngoài, bàn, linh vị, lư hương, chỗ ngồi... đều giống hệt với những ngày đầu tang lễ.
Những chuyện đã xảy ra tại ngày hôm đó còn rõ ràng hiện lên trước mắt, thế nhưng bây giờ nhìn lại thì đã người đi điện trống.
Mà tại nơi linh cữu đã được khiêng đi kia, ba thước lụa trắng lẻ loi trơ trọi treo trên mái vòm, giống như một đám mây bị giữ lại tại đó vậy.
"Thi thể của Phùng Cố đã được đưa về Bắc Nha, sau đó ngươi có muốn đi xem hay không?" Lâm Hữu Tà hỏi.
"Tự nhiên là muốn." Khương Vọng nói.
Hắn cũng không dự định tìm ra tin tức gì từ thi thể Phùng Cố. Bộ đầu chuyên nghiệp trong Bắc Nha chắc hẳn đã điều tra không chỉ một lần, bọn họ cũng không tìm ra manh mối, Khương Vọng cũng không cho rằng mình có thể tìm ra cái gì.
Thế nhưng hắn đã đồng ý lần giám sát này, để cho Phùng Cố không còn nỗi lo tại cửu tuyền, đương nhiên cũng phải giám sát việc thi thể có bị động tay động chân trong quá trình khám nghiệm tử thi hay không.
Lâm Hữu Tà nghe vậy thì gật đầu, cũng không nói thêm điều gì, hợp thời đeo lên một đôi bao tay màu trắng, bắt đầu cẩn thận tìm kiếm manh mối trong tòa chính điện này.
Khương Vọng vô thức liếc qua... vẫn còn may không phải đôi bao tay da lần trước, đương nhiên hiện tại cũng không phải đang nghiệm thi.
Trịnh Thương Minh bên kia cũng đeo bao tay lên, đang cẩn thận kiểm tra bàn thờ.
Chức trách của Khương Vọng là giám sát, cho nên khi thì hắn quan sát Trịnh Thương Minh, khi thì nhìn về phía Lâm Hữu Tà.
Động tác của Trịnh Thương Minh rất tỉ mỉ, có vẻ như không muốn bỏ qua bất cứ chi tiết nào vậy. Lâm Hữu Tà thì đầu tiên là liếc nhìn một vòng, sau đó quan sát trọng điểm tại một vài vị trí.
Khương Vọng âm thầm cho điểm về hiệu suất điều tra của bọn họ, trong khi giám sát, hắn cũng quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Nhìn khá giống như không có việc gì...
Trên thực tế cũng thực sự là không có việc gì.
Hắn có vẻ khá dư thừa trong đội ngũ này.
Đương nhiên, coi như hắn muốn gia nhập sưu tầm manh mối, cũng sẽ bị từ chối. Việc sưu tập manh mối cần năng lực chuyên nghiệp rất mạnh. Trước khi được huấn luyện một cách hệ thống, thiên phú về mặt chiến đấu của hắn không thích hợp nơi đây. Không phá hoại manh mối cũng không tệ rồi.
Sau khi điều tra linh đường mười lăm phút, Lâm Hữu Tà và Trịnh Thương Minh lần lượt dừng lại, hiển nhiên không phát hiện được tin tức gì quá có giá trị. Hoặc là phát hiện điều gì đó, cũng không biểu hiện ra ngoài.
Tóm lại biểu lộ đều rất bình tĩnh.
"Sau đó nên điều tra nơi nào?" Khương Vọng hỏi.
"Thư phòng." Lâm Hữu Tà nói.
Khương Vọng rất quen thuộc thư phòng của Khương Vô Khí.
"Đi thôi." Hắn đi trước dẫn đường.
"Khương huynh, nghe nói huynh có giao tình rất sâu với Thập Nhất hoàng tử?" Trịnh Thương Minh vừa đi vừa hỏi.
"Không gặp nhau nhiều, cùng chung chí hướng." Khương Vọng trả lời rõ ràng.
"Vậy huynh có quen Phùng Cố sao?" Trịnh Thương Minh hỏi tiếp.
Sau khi hỏi xong, hắn ta bổ sung: "Không cần hiểu lầm, ta cũng không hoài nghi huynh, chỉ là muốn biết thêm một vài chi tiết mà thôi."
"Không sao cả." Khương Vọng hoàn toàn có thể hiểu được, thản nhiên nói: "Ta và Phùng công công cũng chưa nói tới quen thuộc. Thập Nhất điện hạ để ông ta tới mời ta tới gặp mặt, lần đầu tiên ta gặp được ông ta là khi đó. Lần gặp mặt thứ hai, là đưa di lễ của Thập Nhất điện hạ tới. Trên tang lễ của Thập Nhất điện hạ, mới gặp lần thứ ba, cũng là lần cuối cùng."
"Huynh cảm thấy..." Trịnh Thương Minh hỏi: "Ông ta muốn chết sao?"
Khương Vọng lắc đầu: "Ta không cách nào phán đoán, càng không muốn ảnh hưởng tới phán đoán của hai người."
Lâm Hữu Tà vẫn luôn im lặng lắng nghe, bỗng nói: "Tới."
Bọn họ đi tới rất nhanh, đang khi nói chuyện đã đi tới trước thư phòng của Khương Vô Khí.
Khương Vọng hơi kinh ngạc: "Hình như Lâm bộ đầu cũng rất quen thuộc nơi này?"
Lâm Hữu Tà không trả lời, đưa tay lăng không ấn xuống, đẩy ra cửa điện mà không cần chạm vào cửa điện, sau đó bước vào trong.
Đương nhiên là nàng muốn nắm giữ tình huống bên trong đầu tiên, mà Trịnh Thương Minh theo sát phía sau.
Khương Vọng thì chậm bước vào cuối cùng.
Đây là lần thứ ba hắn tới đây, mỗi lần cũng có một loại cảm nhận khác nhau.
Lần thứ hai tới Khương Vô Khí đã chết, lần thứ ba tới thì Phùng Cố đã chết...
Hắn vẫn nhớ kỹ lần đầu tiên tới nơi này, Khương Vô Khí đường hoàng khí phách, Phùng Cố thần bí nguy hiểm.
Thế nhưng lúc này thư phòng trống trơn.
Người không còn, cảnh tượng vẫn như xưa.
Bàn gỗ ghế dựa bút mực, giá sách vẫn như cũ, thậm chí chén thuốc trên bàn vẫn còn ở nơi đó.
Giống như chủ nhân có việc gấp ra ngoài, để lại thư phòng trống không này, nghênh đón khách nhân không mời mà tới.
Thật sự làm cho người ta cảm thấy tịch mịch.
Lâm Hữu Tà đi tới trước bàn sách, không có chạm vào chén thuốc, mà là cong người xuống, hít nhẹ một hơi.
Mày ngài nhíu lại.
"Thuốc này có vấn đề gì không?" Trịnh Thương Minh hỏi.
Lâm Hữu Tà ngẫm nghĩ, nói: "Có thành phần Ức Linh Thảo."
"Ức Linh Thảo?" Khương Vọng ngẩn người không hiểu.
Lâm Hữu Tà giải thích: "Là một loại dược liệu có thể làm tiêu tán chân nguyên, đau đớn kịch liệt, đôi khi chúng ta cũng sẽ dùng để tra khảo phạm nhân."
"Nói cách khác..." Trịnh Thương Minh khó nén kinh hãi: "Thập Nhất điện hạ vẫn luôn dựa vào loại dược liệu này để áp chế thực lực bản thân. Tránh cho việc bản thân quá sớm đột phá Ngoại Lâu Cảnh."
Khương Vọng không nói gì.
Hắn chỉ yên lặng quan sát chiếc chén ngọc kia.
Nhớ tới, ngày mà Khương Vô Khí đi tới Vân Vụ Sơn, không có uống chén thuốc này.