"Đại khái ta cũng hiểu được..." Khương Vọng truyền âm trả lời Trịnh Thương Minh: "Để ta suy nghĩ lại một thời gian."
Giọng nói của Lâm Hữu Tà lại vang lên: "Bởi vì... trước khi Thập Nhất điện hạ bỏ mình, Trường Sinh Cung vẫn luôn săn sóc ta."
Khương Vọng nhíu mày, thầm nghĩ, đây là lý do gì chứ?
Hắn truyền âm lại: "Nếu như thật như lời ngươi nói, bên trong Trường Sinh Cung có manh mối lưu lại. Giữ trên tay ngươi, cùng với giữ trên tay Trịnh Thương Minh, có gì khác biệt chứ? Nếu chỉ cần đưa ra chân tướng, chúng ta cùng nhau chứng kiến nó, chẳng phải là càng sáng tỏ hơn sao?"
Lúc này Lâm Hữu Tà đã kiểm tra thư án của Khương Vô Khí xong, đứng dậy đi tới giá sách đựng tranh chữ, đồng thời truyền âm cho Khương Vọng: "Trước một canh giờ Phùng Cố tự sát, có người đã đặt một thứ trước chúng ta."
Không biết tại sao, nghe được lời này. Khương Vọng lập tức liên tưởng tới sự kiện mà Lệ Hữu Cứu đã từng nói...
Năm đó sau khi Lâm Huống chết, có người đưa thi thể của ông ta tới trước mặt Lâm Hữu Tà khi đó mới ba tuổi, làm cho nàng mắc chứng sợ hãi. Thân là truyền nhân của Thanh Bài thế gia, lại không cách nào nhìn thẳng thi thể...
"Là cái gì?" Khương Vọng hỏi.
Ngón tay Lâm Hữu Tà xẹt qua giá sách, truyền âm với giọng rất bình tĩnh: "Một thanh đao nhỏ dùng để giải phẫu thi thể... phía trên có ấn ký độc môn của cha ta, là thứ mà năm đó ông ta đánh mất."
Trong khoảnh khắc này, tóc gáy của Khương Vọng dựng đứng lên.
Phùng Cố chết, còn phức tạp hơn nhiều so với hắn tưởng tượng. Không chỉ là có khả năng liên quan tới vụ án của Lôi quý phi, lại còn có thể liên lụy tới một đại danh bộ Lâm Huống nữa sao?
"Ý ngươi là..."
"Năm đó cha ta vì điều tra vụ án của Lôi quý phi, mới dẫn tới kết cục bỏ mình." Lâm Hữu Tà lạnh nhạt nói: "Mà qua nhiều năm như vậy, ta cũng chỉ đơn giản muốn làm rõ điều này mà thôi."
Người biết chuyện về cái chết của Lâm Huống năm đó, vẫn luôn giữ kín như bưng.
Hóa ra là bởi vì cuốn vào Cung đình bí án Lôi quý phi gặp chuyện hay sao?
Nếu như nói ngay từ đầu phân tích của Lâm Hữu Tà chỉ dừng lại tại phương diện suy đoán, thế nhưng nếu kết hợp với dao giải phẫu của Lâm Huống khi trước thì có thể khẳng định, nguyên nhân mà Phùng Cố muốn tự sát đã rất rõ ràng.
Tổng quản thái giám Trường Sinh Cung treo cổ mà chết, đây chính là một vụ án mà người nghe xong đã phải sợ hãi.
Mà nguyên nhân phía sau củ nó, lại càng kinh khủng hơn, còn phải ngược dòng mười bảy năm lịch sử, truy tra tới năm thứ 38 theo lịch Nguyên Phượng. Liên quan tới cái chết của Lôi quý phi, hàn độc nhập mạng Khương Vô Khí... cùng với cái chết của một đại danh bộ!
Đây là một đại án đủ để chấn động toàn bộ Tề quốc!
Nói nghiêm trọng hơn, nó phát triển rất có thể ảnh hưởng tới cách cục chính trị toàn bộ Đại Tề đế quốc.
Chỉ cần nghĩ cũng biết, có thể hại chết Lôi quý phi, lại có thể đè xuống nhiều chuyện như vậy, trong toàn bộ Tề quốc, có mấy người?
Người nào không phải là người trên người!
Thảo nào trong di thư Phùng Cố đã nói... "Mạng nhỏ của lão đây, chết không gì đáng tiếc, nằm quan tài thì nằm quan tài đi."
Lão ta biết lão chết, rất có thể không nổi lên được bất cứ gợn sóng nào.
Đây chỉ là sự cố gắng cuối cùng của lão.
Không còn cách nào khác, chỉ chết mà thôi.
"Ngươi không tin Trịnh Thương Minh?" Khương Vọng khó khăn hỏi.
Lâm Hữu Tà nói: "Ta không tin bất cứ kẻ nào trong Phủ Tuần Kiểm."
Đúng vậy, năm đó chắc hẳn Lâm Huống đã điều tra ra cái gì, đồng thời trong phủ Tuần Kiểm cũng có người của hung thủ sau màn, nếu không một danh bộ vừa có thanh danh lẫn thực lực như Lâm huống, làm sao lại đột ngột bỏ mình?
Chết không rõ ràng.
Cho nên Ô Liệt, tương giao tâm đầu ý hợp với Lâm Huống, được xưng là Nam - Bắc, mới có thể từ quan...
Đối với chuyện như thế này, Lâm Hữu Tà làm sao có thể tin tưởng người trong phủ Tuần Kiểm chứ?
"Thế nhưng ngươi lại tin tưởng ta?" Khương Vọng hỏi.
"Bởi vì ngươi là một người đáng giá tin tưởng." Lâm Hữu Tà nói.
Nàng nói rất bình thản.
Thế nhưng một người bởi vì cái chết của cha mà bảo trì cảnh giác đối với toàn bộ phủ Tuần Kiểm của Tề quốc thậm chí toàn bộ quan trường mà nói, sự tin tưởng mà nàng dành cho, thực sự quá nặng nề!
"Phần tin tưởng này đáng quý." Khương Vọng truyền âm trả lời: "Thế nhưng ta không xác định ta có thể giúp ngươi."
Sự tin tưởng của Lâm Hữu Tà rất nặng nề, thế nhưng Khương Vọng một đường đi tới hiện tại, đã không phải là một thiếu niên ngây thơ mơ mộng, vô điều kiện tin tưởng Đổng A sẽ cứu thành Phong Lâm.
Vẫn sẽ thực hành tín nghĩa, vẫn sẽ không keo kiệt lòng lương thiện trong phạm vi năng lực, thế nhưng cũng sẽ không coi thường vấn đề thực dụng.
Lâm Huống và Ô Liệt đều có xuất thân từ tứ đại thế gia Thanh Bài, là nhân vật đã từng chói mắt nhất trong hệ thống Thanh Bài, người xwngg "Nam Ô - Bắc Lâm", hợp xưng Thanh Bài song kiêu, là hi vọng khôi phục lại thời đại huy hoàng của tứ đại thế gia Thanh Bài.
Lâm Huống tiếp nhận vô số trọng án. Tới nay rất nhiều thủ đoạn phá án trong Bắc Nha, đều là do ông ta mở đầu.
Thế nhưng sự xán lạn của ông ta, sau khi tiếp nhận vụ án Lôi quý phi gặp chuyện bỗng im bặt mà dừng.
Lâm Huống bỏ mình, Ô Liệt từ quan.
Trong vòng một đêm, tiêu tan mọi thứ.
Chỉ còn lại Lâm Hữu Tà ba tuổi, bởi vì bỗng nhiên thấy được thi thể của cha đẻ, mà mắc chứng sợ hãi thi thể.
Lâm Ô Lệ Trình tứ đại thế gia Thanh Bài, Trình gia đã sớm tuyệt tự, Lâm Ô chỉ còn lại một vài người.
Mấy ngày trước Lệ Hữu Cứu bị lăng trì xử tử, mang ý nghĩa danh tiếng tứ đại thế gia Thanh Bài đã tiêu vong, đã không còn tồn tại!
Hiện tại Lâm Hữu Tà muốn bắt lấy manh mối mà Phùng Cố có khả năng để lại, lật lại bản án Lôi quý phi gặp chuyện, Khương Vọng cũng không coi trọng.
Hắn không phải không coi trọng năng lực phá án của Lâm Hữu Tà, mà là vụ đại án liên quan rất rộng này, không có nhân vật có năng lượng mạnh thôi động thì không được, Lâm Hữu Tà, thậm chí là Ô Liệt phía sau nàn, cũng không có loại năng lượng này...
Nhìn từ góc độ này, tại sao Phùng Cố lại lựa chọn tự sát vào lúc này, khi tang lễ của Khương Vô Khí vừa kết thúc?