Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 2156 - Chương 2156: Trong Tầm Tay (1)

Chương 2156: Trong tầm tay (1)

Phu xe đã bắt đầu trợn mắt.

Khương Vọng cởi bỏ Long Hổ.

Con ngựa kia lập tức đứng lên, toàn thân phu xe xụi lơ nhưng miễn cưỡng chống đỡ được.

“Ngươi thật là một kẻ may mắn, trước của nhà ta, ta không muốn giết người.”

Khương Vọng vỗ vỗ bờ vai của hắn, nhàn nhạt nói: “Ngươi cũng giúp ta mang một câu trở về: Muốn dạy ta làm việc, ít nhất cũng phải đường đường chính chính đứng trước mặt ta. Không có gan đối mặt với ta, lấy tư cách gì khuyên bảo ta?”

Phu xe miễn cưỡng gật đầu.

Khương Vọng nhìn vào mắt hắn ta, xác định hắn ta đã nghe thấy mới xoay người đi vào trong phủ.

Nơi như Khương phủ không phải là nơi vắng vẻ gì, cũng là khu vực trung tâm của phường Diêu Quang.

Trên đường sớm đã có người chú ý tới một màn này, nhưng bọn họ chỉ thấy một chiếc xe ngựa Bắc Nha ngừng lại ở đó, con ngựa kéo xe hình như là mệt rồi, nó quỳ trên mặt đất, phu xe bất đắc dĩ kéo dây cương... Mà Khương tước gia đứng ở trước xe ngựa, hình như là đang nói cái gì.

Mặc dù nghe không được gì, nhưng bộ dạng rất thân thiết.

Nói mấy câu, Khương tước gia xoay người trở về phủ, phu xe đánh xe rời đi.

Là một màn rất hài hòa.

Đây là một ngày bình thường ở phường Diêu Quang, cũng không khác gì so với những ngày khác.

Trừ ánh mắt tên sai vặt của Khương phủ nhìn về phía lão gia nhà mình càng thêm kính sợ ra thì tất cả đều như thường.

Đi vào trong nhà, đầu tiên Khương Vọng đi vào viện mà Trọng Huyền Thắng đang ở.

Bởi vì tiếng bước chân lúc bước tới nghe nặng hơn, vậy nên khi tới nơi thì cửa viện đã mở sẵn rồi.

Lúc này Trọng Huyền Thắng nửa nằm ở một chiếc ghế vô cùng rộng rãi, mắt nửa nhắm nửa mở, vô cùng hưởng thụ.

Ghế đặt ở bên bờ ao nhỏ.

Ao nhỏ này là sau khi Trọng Huyền Thắng chuyển tới ở thì gọi người tới đào, bên trong trồng một ít bèo rong, nuôi mấy con rùa nhỏ.

Bên tay trái của hắn ta có một chiếc kệ trúc, trên kệ đặt mấy chậu quả vô cùng lạ mắt, Thập Tứ tháo giáp tay, từ tốn gọt hoa quả.

Cuộc sống của tên mập này dạo gần đây có chút giống với Khương Vô Tà, thật sự nhàn nhã.

Khương Vọng đi tới, cục thịt báo đang nằm trên ghế kia mới nhúc nhích, bộ dạng uể oải liếc mắt một cái.

“Hình như huynh có thu hoạch rồi phải không?” Hắn ta hỏi, ngữ khí nghe hơi buồn cười.

Cũng không biết là tu sĩ tu luyện hai thần thông, xem thường ai cơ chứ!

Lúc này Khương Vọng cũng không có tâm tư so đo, chỉ nói: “Giúp ta điều tra Công Tôn Ngu, xem bây giờ hắn ta đang làm gì, làm việc kín đáo một chút, đừng để người khác phát hiện.”

Trọng Huyền Thắng cũng không hỏi nguyên do, thấy Khương Vọng nghiêm túc như vậy liền nghiêm túc trả lời: “Ta lập tức phái ảnh vệ đi làm.”

Dao trong tay Thập Tứ xoay chuyển, sau khi gọt hoa quả xong liền đặt vỏ đen đã nối thành một dải lên đĩa hoa quả, phần thịt quả trắng mịn bỏ vào miệng Trọng Huyền Thắng.

Sau đó đeo giáp tay lên, không nói tiếng nào đi ra ngoài, đối với ảnh vệ mà nói, mệnh lệnh của nàng và mệnh lệnh của Trọng Huyền Thắng không có khác biệt.

Khương Vọng không nhịn được hỏi: “Lúc ta ra khỏi nhà, huynh đang ở đây húp cháo, lúc trở lại huynh đang ở đây ăn trái cây, mấy ngày qua huynh không tu luyện sao?”

“Đây không phải là đang đợi huynh sao?” Miệng Trọng Huyền Thắng lúng búng nhai quả, lẩm bẩm: “Ta không nhìn chằm chặp huynh, huynh im hơi lặng tiếng chạy mất thì làm thế nào bây giờ?”

Đúng là chạm phải chỗ đau!

Khương Vọng vung tay, cửa viện sau khi Thập Tứ rời đi liền đóng lại.

“Khụ.” Biểu cảm Trọng Huyền Thắng nghiêm túc: “Nói thử xem, chuyện gì làm khó huynh vậy?”

Khương Vọng đi đến bên bờ ao nhỏ, nhìn đường vân của một con rùa nhỏ trong đó, mở miệng nói: “Trịnh Thương Minh nói với ta chuyện Đô Úy Bắc Nha.”

“À...” Bàn tay mập mạp của Trọng Huyền Thắng cầm một quả nho, tùy ý cắn một cái, vừa ăn vừa nói: “Xem ra cái chết của Phùng Cố thật không đơn giản, sẽ dây dưa đến rất nhiều người...”

Hắn liếc mắt nhìn Khương Vọng một cái rồi hỏi: “Có phải Trịnh Thương Minh muốn huynh làm chủ vụ án này, sau đó cha hắn sẽ thuận thế thăng chức, để lại vị trí cho huynh?”

Đối trí tuệ của tên mập này, Khương Vọng đã sớm tập mãi thành thói quen, chỉ gật gật đầu: “Quả thực là như thế.”

Trọng Huyền Thắng lại cắn một miếng trái cây, nước quả văng khắp nơi: “Lâm Hữu Tà cũng nên có yêu cầu gì đó, vả lại có chút xung đột với phía Trịnh Thương Minh. Bằng không chuyện tốt như vậy, huynh không cần phải khó xử như vậy...”

“Ngươi với Lâm Hữu Tà có cái gì khó xử đây...” Hắn ta ăn trái cây, có chút mơ hồ nói: “Ôi... Lâm Huống?”

Hắn ta kinh ngạc nuốt trái cây xuống, bật dậy nói: “Vụ án của Lôi quý phi?”

Trọng Huyền Thắng kinh hãi.

Khương Vọng suýt trượt chân rơi xuống hồ.

Với tu vi của hắn không thể mất khống chế đến vậy nhưng mà quả thật cái đầu của Trọng Huyền Thắng xoay chuyển quá nhanh.

Bên này chẳng qua là hắn chỉ mới bắt đầu, chỉ vừa nói đến chuyện Đô Úy Bắc Nha, thậm chí chuyện này chưa nói xong, Trọng Huyền Thắng bên kia đã gần như lắp ghép lại được toàn bộ sự việc của Trường Sinh Cung.

Hắn ta suy nghĩ về chuyện Trường Sinh Cung đến lao lực, trông hơi đờ đẫn.

Hắn ta nói một câu, rồi lại nói một tin tình báo, hai tuyến truyền âm, sau đó lại tiếp tục nói...

“Huynh đoán đúng rồi.” Khương Vọng không hề kinh ngạc, trên mặt bày ra biểu cảm “trẻ nhỏ dễ dạy”, bình tĩnh nói: “Lâm Hữu Tà phán đoán Phùng Cố tự sát chết. Nàng cho rằng Phùng Cố chọn tự sát, là vì có liên quan đến vụ án của Lôi quý phi.”

“Tự sát?” Trọng Huyền suy nghĩ một chút: “Nói vậy cũng có lý...”

... Nói có lý cái gì?

“Ý huynh là gì?” Khương Vọng bình tĩnh cùng hắn phân tích.

“Có nhân tài nào có thể ngu xuẩn đến mức chuyện cách nhiều năm như vậy lại đến diệt khẩu? Kẻ nào có thể ngu xuẩn đến mức vào lúc này khiêu khích Thiên Tử?”

Trọng Huyền Thắng nói: “Vấn đề này ta đã nghĩ rất lâu. Nếu trong nhiều năm qua Phùng Cố luôn luôn âm thầm điều tra, chỉ là bây giờ mới phát hiện ra manh mối của vụ án khi đó?”

Khương Vọng có chút không phục. “Thời điểm mà Phùng Cố chết là ngay sau tang lễ, điều này nghĩa là tất cả không phải ngẫu nhiên. Mốc thời gian chính xác như vậy đủ để chứng minh rằng cái chết của hắn ta hẳn đã được tính trước, không phải là một ý định nhất thời.”

Bình Luận (0)
Comment