Khương Vọng dứt khoát không thèm nghĩ nữa, kiên định dựa vào ý nghĩ của chính mình vậy.
Hiện tại hắn dùng thân phận giám sát tham gia vụ án này, hai vị điều tra phá án là Trịnh Thương Minh và Lâm Hữu Tà đều cần hắn phối hợp. Hắn chiếm thế chủ động, không cần phải quanh co với người khác.
Tĩnh tọa trong phòng một hồi, trời đã về khuya.
Người của Trịnh Thương Minh thừa dịp cảnh đêm đi đến Khương phủ, trên người mang theo một phong thư, nhấn mạnh phải nhìn thấy Khương Vọng thì mới bằng lòng giao thư.
Quản gia Tạ Bình tự mình dẫn người tới trong viện Khương Vọng.
Đây là một hán tứ mặt mũi bình thường, cẩn thận nhìn Khương Vọng mấy lần, mới đưa phong thư cất giữ cẩn thận trong ngực ra: “Công tử nói phong thư này nhất định phải để Tước gia tự mình mở ra, không thể qua tay người khác.”
“Làm phiền rồi.” Khương Vọng nhận lấy phong thư.
Hán tử kia chỉ thi lễ, liền xoay người rời đi, không chút khom lưng nịnh nọt.
Tạ Bình còn muốn tiễn, nhưng chỉ vừa không để ý một chút, đã không thấy bóng người đâu nữa.
Trịnh Thế làm chức Đô Úy ở Bắc nha môn đã nhiều năm, tất nhiên không phải người rảnh rỗi, thuộc hạ nhân tài không thiếu, những thứ này cũng là tài nguyên của Trịnh Thương Minh. Chẳng buồn với Khương Vọng, ngay cả quản gia cũng là nhờ Trọng Huyền Thắng thuê giúp.
Nếu để tự hắn tự mình chọn người, nói không chừng trong nhà đều sẽ là những kẻ tai mắt do người khác cài vào mất.
Trên căn bản, quý phủ được cha truyền con nối, mới có thể được gọi là thế gia quyền thế. Mấy đời phục vụ, trong sạch đáng tin.
Giống như Khương tước gia đây, vẫn chỉ mới ở giai đoạn nhà giàu mới nổi mà thôi.
Khương Vọng vừa mở phong thư vừa nói: “Không còn sớm nữa, đi xuống nghỉ ngơi đi… Đúng rồi, trời vào đông rồi, cấp chút bạc, làm chút quần áo mùa đông cho mọi người đi, không cần tiếc tiền, cứ mua nguyên liệu cho đủ.”
Hắn căn bản khó có thể nghĩ đến chuyện nhỏ này, là bên trong thư Độc Cô Tiểu gửi đến, hồi báo không bỏ sót bất cứ chuyện lớn chuyện nhỏ nào về công việc ở trấn Thanh Dương, trong đó có một khoản chi tiêu như vậy, cho nên tiện tay cũng nói Tạ Bình xử lý.
“Vâng!” Tạ Bình vô cùng nhiệt tình đi xuống.
Lão gia của mình cho dù nghèo một chút, nhưng mà đối đãi với người hầu vẫn luôn tốt vô cùng!
Khương Vọng nhìn thư một chút, hơi kinh ngạc nhướng cao lông mày.
Trịnh Thương Minh ở trong thư viết đến chuyện rất nhanh sẽ có danh bộ đến nhà xác kia, chỉ nói là người do Dưỡng Tâm Cung phái đến giám sát vụ án, ngoài ra thi thể Phùng Cố cũng không bị chạm vào, người nọ chẳng qua chỉ là tiện tay kiểm tra qua một lần mà thôi…
Khương Vọng thật ra không nghĩ đến, chuyện này có liên quan đến Khương Vô Tà.
Nhưng nghĩ kĩ lại thì, cao tầng Tề quốc phân tranh, không phải là nhóm người này sao?
Liên quan đến vụ án ám sát Lôi quý phi năm đó, Dưỡng Tâm Cung sao có thể không chú ý đến chứ?
Khương Vô Tà này, cho Khương Vọng cảm giác vẫn là một người nói năng tùy tiện, không hề trang trọng.
Vua và dân cũng có không ít người từng công kích qua, nói y là người “xa hoa lãng phí vô độ”, “ngã ngớn không thể làm vua”.
Nhưng Khương Vọng chưa từng xem thường y, hơn nữa sau khi càng hiểu rõ Khương Vô Khí, lại càng thêm coi trọng Khương Vô Tà.
Đạo lý rất đơn giản…
Nếu như Khương Vô Tà là một nhân vật bình thường, dựa vào cái gì có thể cạnh tranh với Khương Vô Khí?
Tề thiên tử còn nhiều nhi nữ, không thiếu một kẻ tài trí tầm thường.
Mà Dưỡng Tâm cung của Khương Vô Tà.
Có cấp độ tương đương với thái tử, Hoa Anh cung chủ, Trường Sinh cung chủ.
Nếu chỉ xem Khương Vô Tà là một hoàng tử tầm thường lãng đãng, thì đó chính là xem những người này thành kẻ ngu si.
Nói đi nói lại, Khương Vô Tà nhúng tay vào dĩ nhiên là phù hợp với logic, nhưng không thể nghi ngờ, chuyện này khiến cho vụ án lại càng nghiêm trọng hơn.
“Khêu đèn đọc thư, Khương tước gia đúng thật là một người minh mẫn ham học mà!” Tiếng Trọng Huyền Thắng vang lên ngoài cửa.
Khương Vọng đã sớm phát hiện ra tiếng bước chân của hắn ta, cho nên chỉ thuận miệng nói: “Thư của Trịnh Thương Minh. Ngươi lúc này đến đây có phải…”
Trọng Huyền Thắng đi vào trong phòng, nhìn Khương Vọng, biểu cảm có chút phức tạp. “Có tin tức của Công Tôn Ngu rồi.”
“Ở đâu?” Khương Vọng tiện tay gấp thư lại, nói thẳng: “Sắp xếp cho ta đến gặp.”
“Xe ngựa đã chuẩn bị xong.” Trọng Huyền Thắng nói: “Vài ngày trước, ta đã sai người mua mấy rương thuốc bổ, sau khi trời sáng là có thể đến Lâm Tri. Đến lúc đó, ta vừa lúc muốn đi thăm gia gia của ta, huynh liền núp ở trong rương. Chờ đến Hầu phủ rồi, lại cải trang rời khỏi thành. Người dám giám sát Bác Vọng Hầu phủ, có lẽ không nhiều, ảnh vệ sẽ trực tiếp dẫn huynh đi đến nơi mục tiêu đang ở.”
“Bây giờ không đi được sao?” Khương Vọng hỏi.
Trọng Huyền Thắng tức giận nói: “Huynh cảm thấy ta hơn nửa đêm đến thăm gia gia của ta, bình thường không? Nếu đổi lại là huynh, huynh có nghi ngờ không? Hơn nữa, chỉ còn có mấy canh giờ nữa là trời đã sáng rồi, Khương đại nhân à, có phải huynh đã quên huynh còn phải đến Trường Sinh cung tra án hay không?”
Khương Vọng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy hôm nay trôi qua thật sự rất nhanh.
“Nơi Công Tôn Ngu hiện tại đang ở rất xa sao?” Hắn hỏi.
“Cũng không tính là xa lắm, quận Bích Ngô mà thôi.” Trọng Huyền Thắng nói: “Nhưng mà huynh đi bây giờ chắc chắn không kịp, hơn nữa… Vì sao phải gấp gáp gặp người này như vậy?”
“Được rồi, vậy thì ngày mai nói vậy.” Khương Vọng không trả lời, chỉ nói: “Ta lại nghiên cứu đạo thuật thêm một lúc vậy.”
“Chuyện đó…” Mặc dù nhận ra Khương Vọng không muốn nói về chuyện này, Trọng Huyền Thắng vẫn gõ cái ghế của hắn: “Những chuyện ban ngày ta nói với huynh, huynh đã nghĩ kỹ chưa?”
“Vẫn đang suy nghĩ.” Khương Vọng cười, hỏi lại: “Nói đến đạo thuật, huynh định lúc nào mới có thể hái được thần thông hả, Trọng Huyền?”
“Loại đồ vật như thần thông này, dù sao cũng phải xem vận khí.” Trọng Huyền Thắng nhếch nhếch miệng: “Vậy huynh tu hành đi, Thập Tứ còn đang chờ ta.”
Thân hình to lớn của hắn ta liền cứ vậy mà ra khỏi phòng rồi.
Có lẽ với trí tuệ của hắn ta, nếu muốn làm bộ bị Khương Vọng chuyển chủ đề, cũng khó có thể làm được một cách tự nhiên.
Khương Vọng yên lặng một lúc, rất nhanh liền chìm vào trong thế giới đạo thuật.
So với hồng trần hỗn loạn phiền nhiễu, thì thế giới tu hành vĩ đại mênh mông càng khiến cho người ta say mê hơn.
Cho đến khi đêm dài đằng đẵng trôi qua.
Cho đến khi ánh nắng ban mai rơi vào phòng.