Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 2168 - Chương 2168: Môn Đồ Danh Gia (3)

Chương 2168: Môn Đồ Danh Gia (3)

Một người là thiên kiêu trẻ tuổi nổi tiếng trên đời, một người là môn đò danh gia, cả hai đều là những nhân vật tài năng của thành Lâm Tri.

Trước ngày hôm nay, bọn họ chỉ gặp mặt nhau qua một lần.

Cơ hồ không hề có mọt chút giao lư hay liên quan gì.

Sau khi từ biệt ở núi Vân Vụ, mỗi người đều có một con đường riêng.

Cõi đời này vốn là mỗi người đều tự trải qua cuộc đời của chính mình, không ai liên quan đến ai.

Chẳng qua là thiên hạ truyền bá sự mạnh mẽ to lớn của Khương Vọng.

Mà tất cả những sóng gió kinh hoàng của Công Tôn Ngu hắn ta thì đều bị nuốt xuống bụng cùng với đoạn đầu lưỡi bị cắt bỏ kia.

Một lần lại một lần, một mình gặm nhấm.

Công Tôn Ngu nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, vô cùng bình tĩnh.

Không hối hận cũng không oán trách.

Nhưng hắn ta chỉ nghe thấy một tiếng vang nhỏ, đó là tiếng chủy thủ nhẹ nhàng đập vào trên bàn thấp.

Hắn ta mở mắt ra, trước mắt đã không còn một bóng người.

Chỉ có cây chủy thủ đang đặt trên cái bàn thấp kia là nói rõ người kia quả thật đã rời đi.

...

...

Sau khi rời khỏi nơi ở của Công Tôn Ngu, Khương Vọng tiện tay giải trừ sự phong tỏa thanh âm.

Trên mặt của Khương Vọng không có biểu tình gì, chỉ dọc theo đường cũ quay trở về, nhảy ra khỏi trang viên, nhanh chóng hội hợp cùng với người ảnh vệ có tên Thanh Chuyên kia.

Tiếng chim hót cứ một khắc, một khắc lại vang lên, chưa từng dừng lại, biểu thị dưới sự dám thị của ảnh vệ, bên ngoài trang viên khoogn có cái gì dị thường phát sinh.

Ở phía nam trang viên không xa, có một mảnh rừng rậm, ảnh vệ điều khiển chim hót trong đó cũng không lộ ra chút bất thường nào. lộ vẻ đột ngột.

Khương Vọng phi nhanh như gió, phất qua màn đêm, nhưng bỗng nhiên dừng bước phía trước mảnh rừng núi kia.

Tay đè ở trên thân kiếm.

“Lần này ta tới đây không hề có ác ý gì, cũng chỉ là thăm hỏi người quen cũ, chưa từng tổn thương ai cả, cũng khoogn pahs hoại trang viên chút nào. Nếu khoogn tin, các ngươi có thể qyau về trang viên kiểm tra một chút.” Hắn ta dùng giọng điệu hết sức ôn hòa nói: “Mời không nên thương tổn người mà ta mang tới.”

“Trình độ ngự điểu quả thật không quá tệ, nhưng mà khống chế quy luật của thanh thái thì không quá tốt đâu.”

Rừ bên trong bóng tối của núi rừng kia bước ra một người nam tử trẻ tuổi thân hình vừa phải, đeo cung và cầm kiếm, ánh mắt của y vô cùng sắc bén nhìn Khương Vọng: “Giới thiệu một chút, ta là Dương Kính.”

Tiếng chim hót kia đột nhiên dừng lại rồi.

Ánh trăng u ám, đêm dài không chút gió.

“Tại hạ là Khương Vọng.” Khương Vọng vẫn duy trì một khoảng cách nhất định, chủ động chắp tay nói: “Tối nay không mời mà tới, là ta mạo muội, xin Dương công tử thứ lỗi. Nếu như có cái gì ta có thể bồi thường, các hạ có gì cứ nói.”

Dương Kính nhìn hắn, nói: “Ngưỡng mộ đại danh đã lâu!”

Trong rừng có hai tên ăn mặc quần áo tu sĩ, áp giải Ngạch Chuyên đã bị trói gô lại đi ra.

Nhìn Ngạch Chuyên mặt mũi sưng vù nhưng vẫn còn rất khỏe mạnh, hiển nhiên là có ăn một chút đau khổ, nhưng may mắn là không có bị thương đến tàn phế, tu vi cũng không xảy ra vấn đề gì cả.

“Bạc danh không đáng nhắc đến.” Khương Vọng nói: “Trong rừng còn có hai mươi tám vị bằng hữu, không ngại cùng đi ra ngoài, vừa hay cho ta cùng bọn họ quen biết một chút.”

Vì vậy một cái lại một cái bóng đen, từ trong rừng đi ra.

Người người đeo đao trên eo, khí chất lạnh lùng, mơ hồ kết thành một đội quân.

Dương gia có thể ở quận Bích Ngô cắm rễ lâu như vậy, mặc dù không coi là cái gì danh môn, nhưng cũng đích xác có một số đại phương không thể khinh thường.

Dương Kính lơ đễnh cười một tiếng: “Ngươi làm sao đoán được là ta, mà không phải là những phiền toái khác mà ngươi cơ chứ ?”

“Nếu như là những phiền toái khác mà ta chọc phải, hẳn là sẽ không cho ta có cơ hội phát hiện ra bọn họ đâu.” Khương Vọng nhàn nhạt giải thích một câu, lại nói: “Xin cho ta một cơ hội để đền bù mạo phạm.”

“Không cần.” Dương Kính nâng cằm lên một chút, người dưới trướng y bèn cời trói cho Thanh Chuyên.

Y nhìn Khương Vọng nói: “Bằng hữu của ta nếu như không sao, thì người của ngươi cũng sẽ không sao cả.”

Khương Vọng thành khẩn nói: “Cảm ơn tấm lòng rộng lượng của Dương công tử.”

“Bằng hữu của ta thật sựu không muốn gặp khách, hy vọng không cần có lần sau.”

“Nếu như có lần sau, ta nhất định sẽ đệ danh thiếp trước.” Khương Vọng đạo.

“Không tiễn.”

“Vậy chúng ta không quấy rầy.” Khương Vọng chắp tay, liền dẫn người ảnh vệ có tên Thanh Chuyên kia rời đi.

“Cứ như vậy thả bọn họ đi rồi sao?” Nhìn bóng lưng của hai người rời đi, một tên thủ hạ đứng gần hỏi.

“Nếu không thì sao ?” Dương Kính thở dài một cái: “Đó là Khương Thanh Dương!”

“Nhưng nơi này là quận Bích Ngô.” Thủ hạ đáp.

“Quận Bích Ngô rất nhỏ, thiên hạ rất lớn!” Dương Kính lắc đầu một cái: “Xem ra cũng nên cho Công Tôn huynh đệ đổi một chỗ ở...”

...

...

“Còn đau không?” Đi trên đường, Khương Vọng hỏi.

Thanh Chuyên mím nhẹ môi tả lời: “Không đáng gì đâu. Nhưng mà chỉ vì ta mà…hành tung của ngài mới bị bại lộ.”

“Y sẽ không nói ra đâu.” Khương Vọng trấn định nói: “Từ biểu hiện tối nay của Dương Kính xem ra, các ngươi có thể tìm được nơi này quả thật không dễ dàng gì.”

Thanh Chuyên rất bình tĩnh nói: “Chuyên mà Thắng công tử giao phó, chúng ta làm các nào cũng sẽ hoàn thành thật tốt.”

Khương Vọng liền nghĩ tới dáng vẻ hắn ta hô lớn chân lý…

Không nhịn được hỏi: “Các ngươi đều là xuất thân từ quân ngũ sao?”

“A, đúng.” Thanh Chuyên nói: “ Tại... huấn luyện dưới quyền của Hung Đồ đại nhân.”

“Thật là dưới trướng của danh tướng thì không có nhược binh!” Khương Vọng khen.

Thanh Chuyên đại khái không có thói quen được khen ngợi, đổi đường nói: “Chúng ta bây giờ trở về Lâm Tri sao?”

Khương Vọng nhìn sắc trời một cái.

Thở dài nói: “Cũng chỉ có thể trở về Lâm Tri thôi.”

Ngày đó mưa rơi rất lớn.

Giống như là một con sông nào đó trên trời đang rơi ầm ầm xuống, nước từ trên bầu trời cao kia đang nghiêng đổ.

Chuyện cũng đã xảy ra nhiều năm như vậy rồi, rất nhiều chi tiết đều đã mơ hồ hết .

Điều duy nhất khắc sâu vào ấn tượng của nàng chính là hôm đó trời cũng mưa rất lớn.

Lúc đó là buổi tối, nàng đang ở trong phòng sao chép Tề luật, ban ngày chơi quá nhiều rồi, thì buổi tối ít nhất cũng phải học lại một ít các môn học, tránh cho cha quay trở lại lại quở trách.

Bà vú ở bên cạnh khâu đế giày bồi nàng.

Bên ngoài phòng ngủ, tiếng mưa rơi tí ta tí tách, thỉnh thoảng có một tia chớp chiếu sáng ngoài cửa sổ, đi theo đó là một tiếng sấm ầm ầm vang lên.

Cho tới khi có tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, nàng cũng không phải người đầu tiên nghe được.

Cho đến khi lại một trận gõ cửa khác vang lên, bà vú mới đứng dậy đi mở cửa.

Nàng cũng tò mò nhìn ra phía ngoài, bởi vì cha nói qua mấy ngày sau mới trở về được.

Trễ như vậy, sẽ là ai chứ?

Bình Luận (0)
Comment