Từ khi ở Thất Tinh Cốc, hắn vẫn còn đang ở Đằng Long cảnh, Lý Phượng Nghiêu đã có cảnh giới thần thông Nội Phủ, vậy thì sẽ nghe nàng nói, thần thông nàng lấy được không tiện chiến đấu, nhưng lại giúp ích khi tu hành.
Sau khi kết thúc bí cảnh Thất Tinh Cốc, nàng vẫn đang tu hanh trên Băng Hoàng đảo, cũng mới về Lâm Tri không được bao lâu.
Mà vị tỷ tỷ Phượng Nghiêu này lại là một nhân vật hung ác đổi cả tên cho mình trong gia phả Lý thị.
Dù có trưởng bối sủng ái, nếu không phải người có thiên tư, làm sao có thể thay đổi được quy củ Lý gia?
“Tinh lâu là thuật đạo chi cơ, Ngoại Lâu cảnh là cảnh giới của thuật đạo.” Nhưng mặc kệ Lý Phượng Nghiêu có cảnh giới thế nào, trò chuyện về tu hành Khương Vọng lập tức thong dong hơn rất nhiều.
Với “tỷ tỷ”, hắn bứt rứt bất an, với “đạo hữu”, hắn chậm rãi nói: “Đơn giản là tổng kết nhân sinh quá khứ, dù là nông cạn một chút cũng phải tiếp cận tới chân thực, chân thực là cơ sở để vấn đạo. Lấy Ngọc Hành làm ví dụ, ta vẫn luôn nghĩ, “đạo” phải thế nào mới có thể ngạo nghễ đứng giữa vũ trụ, sừng sững tứ phương, ta muốn đi đâu, ta muốn cái gì…”
Hiển nhiên Lý Phượng Nghiêu cũng không ngờ khi nói về tu hành hắn lại nghiêm túc như thế. Nàng nghe xong mới nói: “Nói đến Ngoại Lâu cảnh, gia phụ chưởng quản Trục Phong trong Cửu Tốt, trong quân có một vị chính tướng Ngoại Lâu cảnh tên Cố Hạnh, đã để lại ấn tượng thật sâu cho lão nhân gia.”
Khương Vọng cũng không hiểu vì sao Lý Phượng Nghiêu lại đột nhiên nói về chính tướng trong quân Trục Phong, nhưng cũng tỏ vẻ chăm chú nghe: “Người này rất mạnh sao?”
Lý Phượng Nghiêu lườm hắn một cái, giải thích: “Ước chừng không mạnh bằng ngươi bây giờ, nhưng đã từ lâu rất lâu rồi,… đại khái là ở năm 3920 theo Đạo Lịch, người này đã giải quân chức, xông ra biển, hiện giờ đang là bá chủ Bá Giác đảo.”
“Trong quân Trục Phong, người này rất quan trọng sao?” Khương Vọng hỏi.
“Nếu quan trọng, tại sao lại đi? Làm sao Trục Phong lại thả cho ông ấy đi?” Lý Phượng Nghiêu nhàn nhạt đáp: “Chỉ là, hôm nay nhớ tới ông ấy…. ngươi nói xem có trách hay không? Ông ấy có một người đồng hương, cũng không biết có phải hảo hữu không, tóm lại là có quen biết, họ Đỗ tên Phòng, là một bộ đầu trong Bắc nha, cũng có tu vi Ngoại Lâu cảnh. Trong khi bắt một nghi phạm cấp độ Đằng Long, không ngờ vị bộ đầu này lại đồng quy vu tận.”
Khương Vọng trầm mặc một lát mới nói: “Đúng là rất quái lạ.”
Tới giờ hắn mới phản ứng được.
Năm 3920 theo Đạo Lịch, chính là năm Nguyên Phượng thứ ba mươi tám.
Lý Phượng Nghiêu nào có thảo luận chuyện tu hành cấp độ Ngoại Lâu chứ, là nàng đang cho hắn manh mối về vụ án năm xưa!
“Được rồi, đi dạo lâu như vậy, chúng ta đều có thể trả lời được rồi.” Lý Phượng Nghiêu nở nụ cười hiếm thấy.
Băng sơn mỹ nhân dung mạo vô song thế này, chỉ cần nhẹ nhàng cười một cái dường như cả sương đông đều tan giá, trăng đông cũng vì thế mà rạng rỡ.
Dù não hải của Khương Vọng đã bị cuốn vào tình tiết vụ án mãnh liệt, nhưng thấy nụ cười khẽ này cũng phải hơi thất thần một tí.
“Về đi.” Nàng nói.
“A, được.” Khương Vọng ngoan ngoãn đồng ý.
“Vậy ta sẽ không tiễn.” Lý Phượng Nghiêu dừng bước: “Tổ mẫu rất thích ngươi, tới thăm bà ấy nhiều một chút nhé.”
“Được rồi.” Khương Vọng khẽ nói: “Phượng Nghiêu tỷ tỷ.”
Sau đó, hắn xoay lưng, đạp hoa kính mà đi, rời khỏi nơi đình viện thâm sâu của Hầu phủ Tồi Thành.
…
…
Nói lại chuyện kết duyên với Lý thị của Thạch Môn, thì phải bắt đầu từ Lý Long Xuyên.
Khi mới gặp nhau ở bí cảnh Thiên Phủ, thái độ của Khương Vọng với Lý thị của Thạch Môn rất cẩn thận.
Chủ yếu là vì câu thơ kia “Thiên hạ đô tụng Thạch Môn lý, hoàn hữu thùy tri Phượng Tiên Trương?”
(Thiên hạ đều nhắc Lý thị ở Thạch Môn, nào còn ai nhớ họ Trương ở Phượng Tiên”)
Cùng là danh môn đỉnh cấp, đều là công thần phục quốc, vì cái gì mà Lý thị của Thạch Môn lại có thể sừng sững không ngã, mà Trương thị của Phụng Tiên lại lưu lạc tới nước này?
Sinh lòng tiếc nuối với Trương thị ở Phụng Tiên, cũng không khỏi thêm một phần lưu ý Lý thị ở Thạch Môn.
Về sau, hắn thay mặt Trọng Huyền Thắng đưa Khâu Sơn Cung cho Lý Long Xuyên, lại có Hứa Tượng Càn giúp đỡ, hai bên mới tính là chính thức kết duyên.
Lý thị ở Thạch Môn là thế gia thế nào?
Tiên tổ được hưởng công phục quốc, được lập linh từ trong Hộ Quốc Điện, vị trí hàng đầu tiên!
Từng ấy năm tới giờ, danh tướng xuất hiện lớp lớp, nhân tài chưa từng dừng nổi lên, nhưng từ đầu tới cuối Lý thị vẫn sừng sững nằm trong danh sách danh môn đứng đầu Tề quốc.
Khương Vọng chỉ là một gã thất phu hương dã xuất thân từ nước nhỏ, nhưng khi tiếp xúc với danh môn bực này lại chưa bao giờ cảm thấy nửa phân ngạo mạn từ họ, dù là Lý Long Xuyên, Lý lão thái thái, hay Lý Phượng Nghiêu…
Từ đầu tới giờ, cảm giác hắn nhận được chỉ có tôn trọng.
Hiện tại là như thế, khi hắn còn chưa thành danh cũng vẫn là như thế.
Cho nên, hỏi vì sao Lý thị của Thạch Môn lại có thể hưởng vinh quang lâu dài đến thế ư?
Có lẽ đây chính là nguyên nhân.
Ngồi trên xe ngựa về phủ, Lv lẳng lặng tự hỏi.
Thế gia cấp bậc như Lý thị của Thạch Môn đương nhiên sẽ có rất nhiều quy củ không nhìn thấy.
Nhưng thân là một viên Thanh Bài, khi tham dự điều tra và giải quyết các án quan trọng của Thanh Bài, Khương Vọng đều rất cẩn thận.
Lý Phượng Nghiêu sẽ không vô duyên vô cớ nhắc đến năm 3920 theo Đạo Lịch, càng không cần phải vô duyên vô cớ nhắc đến Cố Hạnh.
Nói một câu không dễ nghe, chỉ là một nhân vật cấp Ngoại Lâu, có gì đáng để Lý thị của Thạch Môn phải nhớ mãi không quên chứ?
Duy chỉ có chuyện sau đó của Cố Hạnh thì có đáng nghiền ngẫm một chút.
Đảo Bá Giác là hòn đao thuộc quyền khống chế của Điền gia ngoài biển.
Năm xưa, Cố Hạnh cách chức khỏi Trục Phong, lựa chọn ra biển xông xáo, liệu có liên quan đến Điền gia không?
Mà Lý Phượng Nghiêu cố ý đề cập đến người tên Đỗ Phòng kia, là bộ đầu Thanh Bài có tu vi Ngoại Lâu, đồng quy vu tận với nghi phạm Đằng Long cảnh, người này đóng vai trò gì trong vụ đại án năm đó?
Chắc không đến nỗi Lý Phượng Nghiêu nhàn rỗi quá mới nhắc đến người này chứ?
Có thêm một chút manh mói, lại tới gần chân tướng hơn một chút.
Khương Vọng dự cảm mình còn cách chân tướng không xa nữa rồi.
Khi hắn đang miên man suy nghĩ, bỗng nhiên màn gió khẽ động, một bóng người len vào.