“Phùng Cố không để lại cái gì khác sao?” Khương Vọng hỏi Lâm Hữu Tà.
“Đương nhiên là có một chút manh mối khác, nhưng đều là nghi trận cố tình bày ra. Để mê hoặc người phá án, cũng là mê hoặc người sau màn, manh mối Phùng Cố để lại là cho ta xem, hắn ta biết ta có thể nhìn xuyên qua màn sương.” Lâm Hữu Tà nói: “Vì phụ thân ta, là Lâm Huống.”
Khương Vọng tỉnh táo nói: “Thứ cho ta nói thẳng, nếu như không có chứng cứ vững như thép, bất kể ngươi làm cái gì cũng đều không có tí ý nghĩa nào cả. Chúng ta ở đây phân tích cũng chỉ có thể là phân tích thôi.”
Lâm Hữu Tà nói: “Ta không chứng minh được hung thủ gây ra vụ án Lâm Quý phi là ai, nhưng ta chỉ cần chứng minh cái chết của cha ta có liên quan đến đương kim Hoàng hậu là được. Sở dĩ Phùng Cố hy vọng ta tham dự vào vụ án này là vì thế.”
Lâm Huống điều tra vụ án Lâm Quý phi gặp nạn mà chết, nếu như có thể chứng minh ông ấy chết không phải tự sát mà lại có quan hệ tới Hoàng hậu… hoàn toàn cũng có thể xem như là một chứng cứ quan trọng, có thể kéo Hoàng hậu liên kết với cái chết của Lôi Quý phi.
“Ngươi định chứng minh thế nào?” Khương Vọng hỏi.
“Đây là chuyện của ta.” Lâm Hữu Tà nói.
Khương Vọng vốn cho rằng hôm nay Lâm Hữu Tà tới đây là tìm sự giúp đỡ, thậm chí cũng đã chuẩn bị hỗ trợ rồi, không ngờ nàng lại nói không phải. Dường như nàng nhảy vào trong xe ngựa giữa đường chỉ là để thông báo cho Khương Vọng biết nàng đã nhận ra được chân tướng.
“Vì sao lại nói cho ta những điều này?” Khương Vọng hỏi.
Lâm Hữu Tà dừng một chút rồi nói: “Phụ thân ta là người ưu tú nhất từ khi Thanh Bài được thành lập ra đến nay, cả đời phá vô số án, tận trung cương vị. Ông ấy sẽ không tự sát, cũng không nên tự sát… Ta hy vọng, nếu ta có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, sẽ còn có người nhớ kỹ những điều này.”
“Ta hy vọng ngươi đừng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.” Khương Vọng chậm rãi nói: “Bởi vì, ngoại trừ ngươi, sẽ không có ai nhớ ông ấy lâu vậy đâu.”
Đôi mắt dường như có thể nhìn thấu mọi thứ của Lâm Hữu Tà hơi rũ xuống, nhìn vào góc áo mình, nàng nói: “Khi ở quần đảo gần biển, ngươi đã nói với ta, ngươi muốn tới Hải Tế đại điển cứu một người.
Ta nghĩ, chắc chắn ngươi đang lừa ta.
Mà lại dùng lý do hoang đường phi thực tế đến vậy để lừa ta.
Nhưng cực kỳ kỳ quái là… ta lại tin tưởng.
Sau đó, ta nghĩ, ngươi muốn làm gì đây?
Ta không thể nghĩ ra được.
Nhưng ta lại thấy được.
Ta thấy ngươi bước lên Thiên Nhai Đài, tạm dừng Hải Tế đại điển. Ta nghe nói, ngươi tới Mê giới, hoàn thành nhiệm vụ tẩy tội gần như không thể.
Lần thứ hai ngươi lên Thiên Nhai đài, giết Quý Thiếu Khanh, kiếm áp Điếu Hải Lâu, người cùng cảnh không ai dám ứng chiến.
Trận đấu kia, cả quần đảo gần biển đều nhắc đến tên ngươi.
Ngươi về như một người anh hùng…
Có lẽ ngươi không tin, nhưng ngươi đã cổ vũ ta.
Ta không cường đại bằng ngươi, nhưng lòng ta cũng kiên quyết như ngươi.”
Khương Vọng nói: “Sở dĩ khi đó ngươi tin tưởng ta là vì ngươi cũng đang theo đuổi một chuyện không thể thực hiện được. Ngươi ũng là người kiên định. Ta mới tham dự vụ án này mấy ngày đã cảm nhận được áp lực không thở nổi, mà ngươi lại cố gắng suốt bao năm dưới áp lực này như thế… Hiện giờ ngươi có dự định xúc động gì sao?”
“Ngươi nghĩ nhiều rồi” Lâm Hữu Tà nói: “Chỉ là, ngươi là thiên tài đệ nhất mà ta biết. Ta tin chắc, một ngày nào đó, ngươi có thể đứng trên đỉnh cao nhất. Ta nói là nếu như… nếu như ta xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn, ta trịnh trọng thỉnh cầu ngươi, khi ngươi có đủ thực lực, thì hãy khởi động lại bản án của phụ thân ta.”
Dứt lời, nàng nhìn thẳng vào Khương Vọng, cúi người bái hắn ngay trong xe ngựa.
Khương Vọng đặt tay lên vai nàng, đẩy nàng ngồi về chỗ, nói: “Lâm bộ đầu, vị trí cao nhất nào có dễ ngồi như vậy? Cầu người không bằng cầu mình.”
Hắn ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn hỏi: “Có một người tên Đỗ Phòng, xuất thân Thanh Bài, ngươi có biết không?”
Đầu tiên Lâm Hữu Tà khẽ giật mình, trầm mặc nửa ngày, nàng mới nói: “Năm xưa, người đưa thi thể cha ta tới trước mặt ta… tên Đỗ Phòng. Hắn ta là thuộc hạ của cha ta, cũng coi như là nửa đệ tử của cha. Khi ấy, hắn ta giải thích “Vì kích động, nhất thời không thể chấp nhận được””
Nàng kể lại bằng chất giọng đều đều: “Sau đó, Lệ Hữu Cứu điều tra Đỗ Phòng, kết quả là, vì quy củ của thế gia Thanh Bài quá nhiều, có rất nhiều bí thuật cha ta không chịu dạy cho Đỗ Phòng, nên Đỗ Phòng dần dần sinh ra hận ý, sau khi cha ta chết, muốn hủy hoại ta. Sau đó không bao lâu, Đỗ Phòng đã bất ngờ chết trong quá trình phá án, cũng không giải quyết được gì.”
Lệ Hữu Cứu…
“Cái chết của Đỗ Phòng là ai làm?” Khương Vọng hỏi.
“Trước kia ta sẽ rất kiên định nói cho ngươi, hoặc thật sự là chuyện ngoài ý muốn, hoặc là bị người ta diệt khẩu, tuyệt đối không liên quan đến tứ đại thế gia Thanh Bài. Bởi vì từ nhỏ chúng ta đã được dạy bảo phải làm việc đúng quy củ, mọi việc đều phải làm theo pháp luật. Mà cái chết của Đỗ Phòng, nghe thì có vẻ kỳ quặc, nhưng thực tế tình tiết vụ án rất bình thường. Quả thực nghi phạm hắn ta đuổi giết chỉ là Đằng Long cảnh, nhưng người giết hắn ta lại là phụ thân của nghi phạm…”
Lâm Hữu Tà lại nói: “Nhưng hiện giờ ta không thể khẳng định.”
Lệ Hữu Cứu đã âm thầm gia nhập Bình Đẳng quốc, tổ huấn của tứ đại thế gia Thanh Bài đương nhiên không thể can thiệp, ngay cả Lâm Hữu Tà cũng không thể bài trừ khả năng tứ đại thế gia Thanh Bài giết người trả thù…
Cho nên, Lâm Hữu Tà mới nói, nàng không thể khẳng định được nguyên nhân cái chết của Đỗ Phòng.
Khương Vọng không nói gì.
Lâm Hữu Tà tiếp tục nói: “Khi Lệ Hữu Cứu thụ hình, ta cũng có ở pháp trường. Ta không nên đi, nhưng lại không thể không đi.”
“Thực ra Lệ Hữu Cứ và cha ta quan hệ cũng không tốt, Ô gia gia nói, cái gì ông ta cũng muốn tranh với cha ta, nhưng lại không thể tranh nổi cái gì… Nhưng sau khi phụ thân ta chết, Ô gia gia từ quan biến mất, suốt một thời gian dài Lệ Hữu Cứu vẫn luôn chăm sóc ta.”
“Ở pháp trường, ta thấy có người cắt thịt ông ta, từng miếng từng miếng thịt rơi xuống. Ta thấy được nét mặt ông ta, ta biết ông ta rất muốn mắng to, ví như mắng triều đình bất công với tứ đại thế gia Thanh Bài…”
“Ông ta rất muốn mắng, nhưng lại không mắng.”
“Bởi vì tứ đại thế gia Thanh Bài vẫn còn người sống, bởi vì ta còn sống, ông ta không muốn gây phiền toái cho ta.”
“Ô gia gia không có ý định thu nhận đồ đệ nữa. Tứ đại thế gia Thanh Bài chỉ còn lại một truyền nhân là ta.”