Dương Vị Đồng nhìn nàng, nói: ‘Nghiệm thi thì đương nhiên là phải làm, thế nào cũng phải có một lời cho cái chết của Ô lão. Chúng ta cũng định làm việc này, nhưng…”
Theo như thói quen lâu nay mà thành quy củ, bình thường sẽ không cho người thân cận với người chết nghiệm thi, vì tâm tình dao động quá lớn, rất dễ dàng dẫn đến sai lầm… Chí it nguyên nhân đầu tiên không thể nghiệm là tránh kết quả không khách quan, còn phá đi một chút manh mối.
Đương nhiên Lâm hữu Tà biết quy định này, nhưng nàng chỉ lặp lại một câu: “Ta muốn nghiệm thi.”
Ánh mắt của nàng quá kiên định, quá bướng bỉnh.
Ở đây có không ít người có thể nói là nhìn nàng lớn lên, tận mắt nhìn thấy cô bé con năm xưa từng bước một lớn lên thành như hôm nay thế này.
Toàn bộ Bắc Nha, hiện tại, nàng không tin một ai.
Nhưng ai có thể không hiểu chứ?
Dương Vị Đồng cũng trầm mặc.
Trịnh Thế thở dài một hơi, nói: “Để nàng nghiệm đi.”
Lâm Hữu Tà đi tới gần, cúi đầu nhìn thi thể một lát rồi đưa tay kéo nắp quan tài lại.
Sắc mặt vẫn không có cảm xúc gì.
Không thấy đau thương, không có nước mắt.
Khương Vọng yên lặng bước ra phía trước, đỡ quan tài lên, quay người đi vào trong Bắc Nha: “Ta tới giúp ngươi.”
Lâm Hữu Tà không nói gì, chỉ yên lặng đi sau lưng hắn.
Đám người nhường đường cho hai người họ.
Hai người một quan tài lẳng lặng đi tới phòng chứa thi thể.
Muốn đi tới phòng chứa thi thể thì phải đi qua nhà giam của Bắc Nha, đây cũng không phải lần đầu tiên Khương Vọng đi trên con đường này.
Hắn kéo quan tài đi tới căn phòng sắt trống trơn kia.
Không bao lâu sau, Trịnh Thương Minh cũng theo sau.
Khi nghiệm thi có người đứng ngoài quan sát cũng là cái nghĩa phải có.
Khi Khương Vọng và Lâm Hữu Tà có lập trường thống nhất thì nhất định phải có người thứ ba giám sát.
Hiển nhiên Trịnh Thương Minh cũng phụ trách vụ án Phùng Cố cùng bọn họ chính là lựa chọn tốt nhất.
Phân tấc trong đó, không phải Trịnh Thương Minh không thể nắm chuẩn xác.
Mặc dù cả ba bọn họ đều coi như lực lượng trung kiên trong hệ thống Thanh Bài, nhưng bộ đầu trực luân phiên trong phòng chứa thi thể vẫn chăm chú ghi chép lại tình trạng thi thể của Ô Liệt, đồng thời còn mời ba người ký tên đồng ý, sau đó mới mở ra một gian phòng chứa thi thể đơn độc cho họ.
Thật trùng hợp, căn phòng này vừa vặn đối diện với gian phòng lần trước Khương Vọng đến.
Nếu cửa không khóa, và cả hai bên cửa đều ở ra, thì từ nơi này hắn có thể nhìn thấy quan tài của Phùng Cố nữa.
Khương Vọng nhìn bộ đàu kia vài lần rồi mới buống tay nâng quan tài ra.
Nói lại, hai cỗ thi thể trong phòng chứa này đều chết vì cùng một vụ án, cũng đều là nhân chứng giãy dụa từ năm đó tới bây giờ, xem như cũng chết cùng một thời kỳ.
Quan tài của Phùng Cố đối diện với quan tài của Ô Liệt, dường như từ nơi sâu xa nào đó có một phần sắp xếp.
Đợi bộ đầu của phòng chứa thi thể rời đi, Trịnh Thương Minh mới giải thích một câu: “Ở nơi quy củ, nghiêm ngặt một chút cũng là bình thường, không phải đặc biệt nhắm vào ai, Khương huynh đệ chớ để ý.”
“Cái này có gì phải ngại?” Khương Vọng giật giật khóe miệng: “Ta chỉ tò mò nơi ngày nghiêm ngặt như thế, vậy lần trước người kia trà trộn vào thế nào?”
Trịnh Thương Minh trầm mặc một lát, không thể làm gì khác hơn là nói: “Lần trước người trà trộn vào tên Kỳ Tụng, y có một thúc thúc, tên Kỳ Hoài Xương.”
Trước đó khi nói đến chuyện này hắn ta chỉ mập mờ lấy tên Dưỡng Tâm cung kể cho qua, chưa hề nói cụ thể là ai.
Không nghĩ tới Khương Vọng lại thù dai thế, tìm dược cơ hội liền truy vấn.
Mặc dù con đường của hắn ta và Khương Vọng khác biệt, chú định không thể thành bạn thân, nhưng hắn ta cũng không muốn phá hư giao tình hiện giờ, so ra vứt tin tức về Kỳ Tụng ra cũng không có gì lớn.
Kỳ Hoài Xương cũng là một trong những Tuần kiểm Phó sứ nắm thực quyền, địa vị của Dương Vi Đồng trong Bắc Nha có địa vị không thể so được, muốn ai bài một người vào trong phong thi thể thực sự rất đơn giản.
“A, Kỳ Phó sứ.” Khương Vọng gật gật đầu tỏ ra đã hiểu, không nói gì nữa.
Mà lúc này Lâm Hữu Tà đã mở nắp quan tài ra một lần nữa, để cho thi thể Ô Liệt hoàn toàn bày ra.
Đây là một khuôn mặt mà nàng hết sức quen thuộc.
Chính vì quá quen thuộc, nên lúc này lại có vài phần lạ lẫm.
Từ khi nàng có ký ức tới giờ, Ô gia gia vẫn luôn già như thế, cho thấy khi ông ta thành tựu Thần Lâm thì cũng không còn trẻ nữa.
Nhưng cái “già” xưa kia lại là tinh thần quắc thước, không thể che giấu nổi sức mạnh bàng bạc và cỗ chấp nhất muốn đánh vỡ mọi thứ kia.
Lúc này, ông ta lại khô cằn, như mọt cái vỏ cây quấn lấy một thân gỗ mục.
Thần Lâm chết mà phân hủy.
Trong phòng chứa thi thể có công cụ nghiệm thi chuyên dụng, được đặt bên cạnh bệ đá.
Nhưng Lâm Hữu Tà chỉ lẳng lặng lấy ra một cái rương gỗ nhỏ màu đen nhánh từ trong hộp trữ vật của mình.
Nàng rút ngăn kéo tầng thứ nhất ra, chọn một đôi găng tay chậm rãi đeo lên.
Sua đó, kéo tầng thứ ba ra, trong một đống đạo cụ đủ loại, chọn lấy một thanh đao nhỏ dài hai tấc đầu nhọn.
Lại đóng hòm gỗ.
Cả quá trình vô cùng bình tĩnh.
Lúc này, nàng cầm thanh đao nhỏ bên tay phải, tay trái chậm rãi cởi quần áo cho lão nhân, nhẹ nhàng đặt trên hõm vai bên trái.
Cách lớp găng tay, nàng vẫn có thể cảm nhận cảm giác lặng như băng từ cỗ thi thể gầy còm này, cảm giác ấy đang lẳng lặng nói với nàng một sự thật.
Nó nói “Cái người từng nói rằng”Ta theo pháp cu ả ta, ta đi đường của ta. Không màng chuyện gì, người quỷ đều không tránh” kia đã không tồn tại nữa.”
“Đạo” của người đã vi phạm “pháp” của ngươi trong Thanh Bài.
Nếu thật sự là “không màng chuyện gì” thì vì sao phải từ bỏ mọi thứ mình đang có ở Bắc Nha một mình truy đuổi cái chết của hảo hữu nhiều năm như vậy?
Nếu “người quỷ đều không tránh” , vì sao từ nhỏ đến lớn người vẫn chăm sóc con như con gái mình nhiều năm như vậy?
Bao nhiêu câu hỏi như thế, chỉ có thể để ở trong lòng, vĩnh viễn không bao giờ có đáp án.
Lâm Hữu Tà trầm mặc.
Cho nên mới nói, đến cùng thì truy đuổi chân tướng có ý nghĩa gì chứ?
Đến cùng thì truy tìm chân tướng là vì cái gì?