Nàng đã từng ôm trong lòng công bằng và chính nghĩa, lúc này chỉ còn tư tâm.
“Nếu có con đường công đạo, ta nghĩ nó nhất định được trải bằng sự công bằng. Cho nên chúng ta đi đường khác vẫn có thể đồng quy.” Khương Vọng nói.
Lâm Hữu Tà dừng lại chày gỗ, quay đầu lại nhìn chăm chú vào Khương Vọng.
Khương Vọng theo bản năng giải thích: “Những lời này là ta tự nghĩ ra.”
Trong phòng không mở đèn, cửa sổ đóng chặt, cho nên cho dù vẫn đang là ban ngày thì vẫn lộ vẻ rất u ám.
Nhưng với những tu sĩ siêu phàm như bọn họ, đương nhiên vẫn nhìn thấy nhau rất rõ.
Lâm Hữu Tà không được tính là một mỹ nhân rung động lòng người.
Đương nhiên, lúc bị đôi mắt thấy rõ lòng người của nàng ta nhìn thì ngươi cũng rất khó có tâm tư để ý đến dung mạo của nàng ta.
“Ta có thể hoàn toàn tin tưởng ngươi sao?” Nàng ta hỏi.
Khương Vọng chỉ nói: “Ta nghĩ, lúc ngươi hỏi ta, vấn đề này ngươi cũng đã có đáp án rồi.”
Lâm Hữu Tà không phải là người có tính cách do dự, cho nên nàng ta không hề ủy mị nói: “Ô gia gia đã dùng thi thể của mình, để lại cho ta hai đầu mối.”
Đầu mối là do thi thể tạo thành…
Khương Vọng lần đầu tiên nghe được những lời này, là từ miệng của Lâm Hữu Tà.
Khi đó, hắn chỉ cảm thấy tàn khốc, cảm thấy những lời này quá giá lạnh.
Chỉ có lúc này, hắn cảm thấy một sự nóng bỏng, sự thành kính thuộc về Thanh Bài.
Xác chết trôi trên biển của lão nhân kia, hóa ra lại dùng cách thức như thế, mô tả những lời này.
“Đầu mối gì?” Khương Vọng hỏi.
“Điều thứ nhất là Vạn Linh Đống Tuyết.”
“Vạn Linh Đống Tuyết?”
“Là nguyên nhân cái chết của Lôi quý phi, cũng chính là lai lịch hàn độc trên người Thập Nhất điện hạ.”
“Cho nên nói, tìm được Vạn Linh Đống Tuyết, liền có thể tìm đến hung thủ chân chính, đúng không?”
Lâm Hữu Tà không trả lời, chỉ nói tiếp: “Đầu mối thứ hai lưu lại trên thi thể Ô gia gia, chính là Điền Hi Lễ.”
Tộc trưởng đương nhiệm của Điền thị Đại Trạch, Cao Xương Hầu Điền Hi Lễ!
Khương Vọng yên lặng một hồi, hồi tưởng lại vị hầu gia bị lột quần áo trên đại điển, bị quất roi đến nỗi đứng cũng đứng không vững đó, rốt cục cũng tiêu hóa xong cái tin tức này, sau đó mới nói: “Ý của Ô đại nhân là... năm đó Điền Hi Lễ chính là người động thủ hay sao? Sao ông ta dám?”
Lâm Hữu Tà không có trực tiếp trả lời, mà là giải thích nói: “Vạn Linh Đống Tuyết không phải là tự nhiên sinh ra đã là độc vật, thậm chí nó còn không tính là có độc. Khi nó được luyện chế thành sớm nhất, là do một môn đáp thuật tên là Tâm Cửu Hàn Thiền. Môn đáp thuật này mạnh mẽ lại quỷ dị, quá trình tu luyện vô cùng khó khăn, trong cả vạn tu sĩ chưa chắc đã có một người luyện được. Nhưng nếu như có Vạn Linh Đống Tuyết trợ giúp, liền có thể nhanh chóng đạt được thành tựu.”
Khương Vọng thầm nghĩ, cái này thì tương tự như thuật giới của tiên thuật.
Lâm Hữu Tà lại nói: “Trong quá trình chế tạo ra Vạn Linh Đống Tuyết, cần phải lấy máu ở đầu ngón tay của chín đứa bé sơ sinh có mệnh cách bất đồng, máu ở giữa chân mày của chín bé gái có tính cách khác nhau, máu từ đầu quả tim của chín người trưởng thành có nghề nghiệp bất đồng, còn cần mệnh hồn của chín sinh linh khác nhau, sử dụng bí pháp Tam Cửu Hàn Thiền dung luyện tất cả thành một... Cuối cùng sẽ kết thành một đóa bông tuyết, bởi vì nguyên liệu tổ hợp của vật này có hơn vạn chủng loại, căn bản không cách nào tính toán, nên lấy tên là Vạn Linh Đống Tuyết.”
“Sau đó có người phát hiện, cho dù không cần tu luyện Tam Cửu Hàn Thiền, chỉ riêng bản thân của Vạn Linh Đống Tuyết thì một khi tiếp xúc với máu người, khoảnh khắc hàn độc đã nhập vào thân thì không có cách nào cứu nổi. Sau đó nó mới được coi là thuộc nhóm độc vật, hơn thế nữa còn được liệt vào nhóm thiên hạ chí độc, thành phẩm mà mỗi một người luyện chế được đều không giống nhau.”
“Sau khi Vạn Linh Đống Tuyết tiếp xúc với máu người, trong vòng ba hơi thở đầu tiên cần phải uống giải dược hoàn toàn nhằm vào Vạn Linh Đống Tuyết thì mới có thể cứu được. Nhưng dù là nhận ra Vạn Linh Đống Tuyết, ai có thể trong vòng ba hơi thở phân phối ra giải dược thích hợp cho được? Nếu như không biết chín loại mệnh hồn, chín loại tính cách, chín loại nghề nghiệp, chín loại mệnh cách kia, thì căn bản không có cách nào giải được loại hàn độc này...... Trừ người điều chế ra Vạn Linh Đống Tuyết thì ai có thể biết được cơ chứ?”
“Cho nên nói Vạn Linh Đống Tuyết cơ hồ không có cách giải, đồng thời thế gian mỗi một phần độc cũng là độc nhất vô nhị.”
“Sống chết trước mắt, vật có thể lưu lại kỳ thật rất có hạn. Ta nghĩ đầu mối mà Ô gia gia lưu lại ý là – người đã tìm ra được Vạn Linh Đống Tuyết hoàn toàn tương xứng với vụ án của Lôi quý phi ở chỗ của Điền Hi Lễ. Hoặc cũng có thể nói người đã tìm ra được chứng cớ chứng minh chính Điền Hi Lễ là người đã chế tạo ra Vạn Linh Đống Tuyết kia.” Lâm Hữu Tà đáp: “Mà đây, đại khái cũng là nguyên nhân khiến cho người chết đi.”
Nghe được cái này, Khương Vọng không nhịn được lại nghĩ tới bức Chúng Sinh Tương ở bên trong Trường Sinh Cung kia.
Bức bích họa Chúng Sinh Tương kia phản chiếu muôn hình muôn vẻ của chúng sinh bách tính, nhưng có phải đây chính là sự phân tích của chính Khương Vô Khí với hàn độc ở trên người của chính hắn hay không?
Vị Thập Nhất điện hạ kia có phải cũng luôn luôn quan sát, cố gắng tìm ra rốt cuộc là máu đầu ngón tay, máu giữa cung mày, máu đầu quả tim của ai... đã luyện thành hàn độc trong người hắn.
Hoặc là khi hàn độc đã nhập vào thân thể thì vốn không có cách giải, nhưng cho dù có thể tìm cách hòa hoãn một chút xíu, có thể trì hoãn để cho hắn có thể có thêm chút thời gian, thì có lẽ không phải là sẽ không có kết quả...
Khương Vọng thở dài nói: “Chắc hẳn cho dù có chứng cớ gì liên quan đến Vạn Linh Đống Tuyết đi chăng nữa, thì bây giờ cũng bị hủy diệt rồi chứ ?”
“Tất nhiên như vậy rồi.” Lâm Hữu Tà đáp.
Vốn là nếu như đã nắm giữu được phần chứng cứ kia, thì có thể dựa vào sự độc nhất vô nhị của Vạn Linh Đống Tuyết để kết tội Điền Hi Lễ. Nhưng bây giờ chứng cớ đã hoàn toàn biến mất, Ô Liệt cũng đã chết...