“Còn có biện pháp khác mà.” Khương Vọng nói.
Lâm Hữu Tà khẽ lắc đầu một cái: “Không có.”
“Ô thần bộ là bởi vì Vạn Linh Đống Tuyết mà chết. Đầu mối bên đảo Bá Giác kia chúng ta không phải còn chưa dùng tới hay sao?”
“Chứng cớ về Vạn Linh Đống Tuyết, bây giờ khẳng định không còn tồn tại. Điền gia bên kia nếu phát hiện chúng ta đã tra được một bước kia, làm sao có thể sẽ còn lưu lại đầu mối của đảo Bá Giác?” Lâm Hữu Tà lại nói: “Ta nghĩ Cố Hạnh có lẽ cũng đã chết rồi.”
“Vạn nhất thì sao?” Khương Vọng nói.
Nhưng mà lời này quả thực đều không thể thuyết phục được ngay cả chính bản thân hắn.
“Phụ thân ta vào năm đó liền tra ra chân tướng.
Ô gia gia ở mười bảy năm sau, một người một ngựa, cũng tìm được chân tướng.
Coi như ta có tài năng của bọn họ, ta còn phải tốn bao nhiêu năm mới có thể tìm được chứng cớ đây? Vậy sau khi ta tìm được thì sao? Ta sẽ còn sống để vạch trần những thứ kia, hay là lại giống như bọn họ vậy?”
Trên mặt Lâm Hữu Tà lộ vẻ thê lương, chậm rãi lắc đầu nói: “Hơn nữa, nếu như khi đó đương kim Thái tử đã đăng lâm đại bảo... thì ta phải xử lý như thế nào đây?”
“Bọn họ chưa chắc sẽ xuất thủ.”
“Vậy thì đánh cuộc một trận xem lá gan của bọn họ thế nào là tốt rồi.”
“Bọn họ chưa chắc sẽ phái người của phe bọn họ tới giết ngươi.”
“Loại chuyện này, để cho ai hỗ trợ thì cũng là tạo cơ hội cho người khác nắm đằng chuôi. Bọn họ làm sao dám để cho người khác xuất thủ cơ chứ? Khương đại nhân, ta biết được ý tốt của ngươi, nhưng tâm ý của ta đã quyết. Nếu như ngươi không muốn giúp ta thì ta cũng có thể hiểu. Ta đi tìm người khác là được rồi.”
Khương Vọng thở dài một cái: “Nhưng ngươi chưa chắc đã kịp lưu lại chứng cớ gì.”
Lâm Hữu Tà trầm mặc chốc lát.
Nàng làm sao lại không biết chứ ?
Tất cả những diều nàng đang lập kế hoạch, chẳng qua là kết quả tốt nhất có thể đạt được.
Mà có khả năng rất lớn, là đối phương ra tay một cái, nàng liền chết, cái gì cũng không thể để lại.
Nhưng nàng vẫn nói: “Để cho ta thử một chút đi. Thập Nhất điện hạ chỉ có thể chết một lần, ta cũng chỉ có thể có một lần cơ hội này thôi.”
Khương Vọng nhìn nàng chăm chăm, nhất thời không nói một lời nào.
Mà nàng bỗng nhiên chắp tay, hướng về phía Khương Vọng cúi sâu người thi lễ: “Khương đại nhân, nếu ta không thể lưu lại chứng cứ để chứng minh thân phận của hung thủ, thì cũng là kết quả mà ta tự tìm lấy, ta không hề có một chút oán trách nào. Nhưng nếu ta may mắn làm được điều đó thì...chuyện kế tiếp đành phiền toái ngài vậy!”
Một tay Khương Vọng cầm cuốn sách mỏng kia, một tay đỡ lấy nàng, không để nàng thi lễ, cười khổ nói: “Nếu như ngươi chết vô ích thì ta cũng không có tổn thất gì. Còn nếu như ngươi thành công, thì ta lại là người cầm chứng cớ đi lãnh công... Đây coi là phiền toái gì?”
Lâm Hữu Tà đứng lên, cặp ánh mắt phá lệ sáng ngời, nhìn chăm chú Khương Vọng: “Trong thiên hạ này, người có thể tin có mấy người? Người ta có thể tin lại có mấy người?”
Nói xong câu này, nàng liền xoay người, kiên quyết nói: “Xin trở về đi!”
Nàng không chờ được mười bảy năm nữa, cũng không chờ được trăm năm nữa.
Nàng chỉ muốn thử một lần cuối cùng, thành thì thành vậy, nếu không... cũng chẳng sao.
Tứ đại Thanh Bài thế gia, hôm nay tuyệt tự, cũng không có gì đáng tiếc.
Lâm Hữu Tà đưa tay đi ra cây chày giã thuốc của nàng, suy nghĩ nên phối hợp một bộ thuốc, nhưng đột nhiên ——
Trong Thông Thiên Hải xuất hiện một trận sôi trào, nước biển tụ thành hình dáng một con rồng, trong khoảnh khắc tước đoạt sự điều khiển Thông Thiên Hải từ trong tay nàng. Bên tai lướt qua tiếng gió êm ái, mỗi một cái khớp xương cũng không thể động đậy.
Cả người từ xương sống tới tứ chi, từ đạo nguyên tới thần hồn, đều bị bắt được!
Rồi sau đó rõ ràng cảm giác được một ngón tay, điểm vào vị trí sau gáy của nàng.
Nàng trợn to hai mắt, trong mắt đều là không dám tin.
Vì... Vì sao?
Nhưng thân thể đã chậm rãi mềm nhũn ngã xuống, ý thức cũng dần dần trở nên mơ hồ...
Khương Vọng thu ngón tay về, đem Lâm Hữu Tà đã mềm nhũn ngã trên đất nâng dậy, sau đó đem nàng lâm vào trạng thái ngủ mê man nhẹ nhàng đặt lên trên giường nhỏ.
Hắn nhẹ nhàng buông màn giường xuống, xoay người đi ra ngoài.
Cả hai vị danh bộ được xưng là song kiêu kia đều đã vĩnh viễn ngủ say, bọn họ chết đi chính là vì muốn đổi về cho hài tử của chính mình một giấc ngủ thật yên ổn.
Đẩy cửa phòng đi ra ngoài, ánh sáng từ bên ngoài liền lập tức tràn vào trong phòng.
Khương Vọng tiếp tục bước đi, ra khỏi căn nhà cũ mà Lâm Huống lưu lại này.
Thật giống như cách thời gian cả mười mấy năm, cảm nhận được sự vinh dự được đặt tên là “thiên hạ danh bộ” đã bao phủ toàn bộ nơi này vào năm đó.
Hắn không có thuận tay đóng cửa phòng ngủ lại, bởi vì trong gian phòng này... nên có ánh sáng.
Két ~
Cửa của trạch viện bị kéo ra.
Phanh!
Lại nhanh chóng bị đóng lại.
Trong âm thanh cửa viện bị đóng lại này, Khương Vọng hơi nhích bước chân một chút, đã nhanh chóng đi ra khỏi cửa.
Thanh vân dưới chân nhanh chóng vỡ nát, mà người đã nhanh chóng tiến vào một gian tửu lâu đối diện với cửa trạch viện, trực tiếp tiến vào một gian phòng đã được bao trước, một tay đem một tên theo dõi Lâm gia từ gian tửu lâu này ấn xuống mặt đất, sau đó căn bản cũng không đợi hắn ta kịp mở miệng giải thích, đã trở tay đánh qua một cái, nhanh chóng rút đạo nguyên ra khỏi người hắn ta, ném hắn ta xuống dưới tửu lâu, rơi xuống trước cửa nhà Lâm gia!
Trong quá trình tên kia đang rơi xuống đất, thanh vân dưới chân Khương Vọng lại một lần nữa hiện ra, hắn nhanh chóng phi thân đến trước mặt một người đàn ông trung niên bán kẹo hồ lô.
“Vị đại nhân này...”
Người đàn ông này vừa mới mở mồm thì một bàn tay bóp chặt lấy cổ hắn ta cũng đủ để đem tất cả lời nói mà hắn ta định nói nhét trở lại.
Khương Vọng tiện tay hất một cái, giống như ném một con chó chết, lại đem người này ném về phía trước cửa Lâm gia
Mũi chân điểm thêm mọt lần nữa, người đã tiếp tục phi đi rồi...
Chỉ thấy áo xanh lung lay, đám người liền sợ hãi kêu lên.
Đến mức mà không ai có thể chạy trốn, không ai có thể đánh lại cho dù chỉ là một chút.
Những bóng người bị chế trụ không ngừng rơi xuống.