Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 2204 - Chương 2204: Lại Như Cách Một Thế (1)

Chương 2204: Lại như cách một thế (1)

Khương Vọng một mình rời khỏi Lâm Tri, một đường không quay đầu lại.

Chỉ ngừng tại trấn Thanh Dương nửa ngày, quan sát đất phong của mình, dạy dỗ Độc Cô Tiểu tu hành, dặn dò nàng ta cẩn thận, lại tiếp tục chạy về phía tây.

Thiên tử đã hứa hẹn, tiếp đó nên xử lý như thế nào, đều dựa vào Thiên tâm.

Chuyện mà hắn có thể làm đều đã làm, hiện tại vẫn nên chạy trốn tránh đầu gió, miễn làm cho một số người thấy gai mắt.

Dù sao đương triều Hoàng hậu đã ngồi trên vị trí mẫu nghi thiên hạ đã nhiều năm như vậy, nếu như thật giận dữ, động sát tâm đối với người nào thì cả triều văn võ, mấy người có thể chịu đựng nổi?

Khi hắn vừa rời đi mới nghe nói, Thái tử đã thành Thần Lâm, chính thức vượt qua thọ hạn, từ đây kim khu ngọc tủy, chí tôn chí quý. Dựa theo lễ chế thì quần thần đều dâng lên quốc lễ chúc mừng...

Thái tử có thể trở thành Thần Lâm từ sớm, thế nhưng lại vẫn thả chậm bước chân, có thể thấy rất vững vàng. Lại không sớm không muộn, hết lần này tới lần khác vào thời điểm này trở thành Thần Lâm.

Điều này nói rõ cái gì?

Nói rõ khi Khương Vọng tới Đắc Lộc Cung tham kiến Thiên tử, Thái tử cũng lo lắng. Hoặc là nói, Thái tử cố ý biểu hiện ra sự lo lắng này... điều này cũng chỉ rõ hiện tại Thái tử cũng biết chân tướng về chuyện năm đó.

Từ mặt ngoài mà xét, vào lúc này Thái tử lại chọn thăng lên Thần Lâm, là đang nhanh chóng gia tăng lợi thế cho chính bản thân, để có thể đối kháng với cơn bão chính trị có thể phát sinh sau đó.

Thế nhưng trên thực tế, y không lựa chọn phủi sạch quan hệ, không biểu hiện bản thân không biết chút gì về chuyện năm đó, như vậy phần lợi thế này, thật ra lại là gia tăng cho Hoàng hậu!

Nhiều năm qua Thái tử chưa từng làm chuyện sai lầm nào, hiện tại lại còn bù đắp khuyết điểm về mặt tu hành, còn có phương diện nào có thể bị trách phạt hay sao?

Y đang gánh trách nhiệm cho mẹ của mình.

Một vị Thái tử Đông Cung đánh vỡ thọ hạn, đã có tư cách giúp đỡ cho đương triều Hoàng hậu...

Thế nhưng có lẽ điều này cũng đúng là điều mà Thiên tử muốn cảnh cáo.

Thiên tử sẽ cảnh cáo Thái tử như thế nào, tất nhiên là Khương Vọng không biết được. Thế nhưng rất rõ ràng chính là, lần này hắn đã đắc tội Thái tử, đắc tội phải nói là rất hung ác.

Đợi tại Lâm Tri chờ phiền phức tới cửa, còn chẳng bằng thừa dịp Thiên tử xử lý chuyện xưa, triều chính câm như hến vội vã chuồn mất. Thuận tiện hoàn thành ước định giữa mình và Tả Quang Thù, mở mang hiểu biết về hào kiệt đất Sở. Cũng đi tới Sơn Hải Cảnh kia, cảm nhận phong thái của vị Hoàng Duy Chân lưu danh sử xanh kia.

Trong thành Lâm Tri nhiều người quen biết, không nói lời từ biệt để miễn sinh ra thương tâm.

Có lẽ rất nhiều bạn bè sẽ cảm thấy, hắn bị ép rời khỏi Lâm Tri, có lẽ hắn sẽ tủi thân, thương cảm. Thế nhưng vừa lúc trái ngược chính là, hắn ra đi rất thoải mái.

Tâm thần thanh thản.

Không thẹn với lương tâm, tự hỏi không hối hận.

Hắn làm ra lựa chọn mà cả đời này đều không hối hận.

Có lẽ quan đạo có thể tăng tiến tốc độ tu hành của hắn trong thời gian ngắn, thế nhưng trên đoạn đường lâu dài này, hắn càng cần nhận rõ chính bản thân mình hơn.

...

...

Bảy ngày sau.

Đoạn Hồn Hiệp, Loạn Thạch Cốc, gió thổi vù vù.

Khương Vọng ngồi trên bệ đá treo trên vách đá, ngửa đầu nhìn bầu trời tựa như một đường thẳng, mặc cho thanh sam bay phần phật.

Nói theo một ý nghĩa nào đó, tầm mắt của một người, sao lại không phải bị không gian chật hẹp này hạn chế tầm mắt, trên đời này ai mà không phải chỉ nhìn trời như một đường thẳng đây?

Gió xuyên qua hẻm núi, mang tới một người mặc bộ áo bào đen.

Người này bước tới bệ đá, đứng bên người Khương Vọng, thế nhưng vẫn duy trì một khoảng cách nhất định, phàn nàn: "Tại sao lại phải gặp mặt tại nơi quỷ quái này?"

Khương Vọng mỉm cười: "Ta đã bảo liên hệ thông qua Thái Hư Huyễn Cảnh, ngươi lại không dám. Hiện nay tại Tề quốc lại có quá nhiều đôi mắt. Ta khá quen thuộc nơi này, rất an toàn."

"Cũng không phải ngươi ở bên người Điền An Bình, đương nhiên ngươi không gì không dám. Đối với Điền An Bình mà nói, Thái Hư Huyễn Cảnh... tóm lại ta không yên tâm với việc giữ gìn bí mật. Ta cần phụ trách đối với chính bản thân ta!" Dù cho Điền Thường mặc áo bào bao trùm cả người, còn mang theo mũ trùm, vẫn vô thức đứng trong góc ẩn nấp của bệ đá: "Có chuyện gì mà ngươi cần gấp gáp gặp mặt ta, nói mau!"

Khương Vọng quay đầu nhìn gã, nụ cười vẫn bên môi: "Chẳng lẽ với trí tuệ của ngươi, còn không nghĩ tới?"

Điền Thường trầm thấp nói với vẻ khó chịu: "Nếu như ta có trí tuệ, cũng không tới mức bị ngươi bắt chẹt chết như vậy!"

"Thái độ của ngươi không đúng." Khương Vọng thu hồi nụ cười, lạnh nhạt nói: "Thế nào, hiện tại phát triển quá tốt, lại có chỗ dựa mới rồi sao?"

"Coi như ta van ngươi, ta không thể biến mất quá lâu được." Điền Thường vội vã xin tha, nói: "Ngươi có vấn đề gì, chúng ta cùng giải quyết. Chỉ cần ta biết sẽ nói thẳng."

Khương Vọng biết rõ người này là một con rắn độc không thể coi thường, cũng không muốn ép bức quá mức, cho nên cũng thuận thế bỏ qua, hỏi thẳng: "Có phải là Ô Liệt bị Điền An Bình giết hay không?"

Quả nhiên Điền Thường đã sớm chuẩn bị đối với vấn đề này: "Không phải ngươi đã có đáp án rồi sao?"

"Không phải ông ta không thể rời khỏi Tức thành Thành vực hay sao?"

"Thế nhưng Ô Liệt có thể tới Tức Thành."

Về phần tại sao Ô Liệt lại đi tới Tức Thành...

Đáp án chính là vì Vạn Linh Đống Tuyết.

Ô Liệt truy tra vụ án Lôi quý phi nhiều năm như vậy, một khi biết được manh mối về Vạn Linh Đống Tuyết, dù là nơi nguy hiểm hơn đi nữa, chỉ sợ cũng sẽ tự mình tới tìm một chuyến.

"Ừ." Khương Vọng gật đầu, lại hỏi: "Vậy tại sao lại giữ lại thi thể của Ô Liệt?"

"Ta cũng không biết." Điền Thường lắc đầu nói: "Thế nhưng ta nghĩ, có lẽ có hai khả năng."

"Hai khả năng nào?"

"Thứ nhất, Ô Liệt mất tích chắc chắn có người điều tra, thế nhưng ông ta chết thì sẽ không ai tra."

Ô Liệt đã từng là thần thoại của Thanh Bài, một khi mất tích, về tình về lý đều sẽ có người điều tra. Mà nếu như ông ta chết đi, thi thể đặt tại nơi đó, lại không có ai tới tra xét cả...

Bởi vì người có tư cách điều tra, đại khái đều có thể đoán được hung thủ đang làm việc cho ai.

Người nguyện ý điều tra, có gan điều tra, sẽ không chờ tới bây giờ mới điều tra.

"Rất hợp lý." Khương Vọng nói: "Khả năng thứ hai thì sao?"

Điền Thường nói với giọng điệu khó tả: "Có lẽ là vì để lại manh mối cho các ngươi."

Bình Luận (0)
Comment