Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 2224 - Chương 2225: Như Một Vầng Thái Dương Đã Tắt (2)

Chương 2225: Như một vầng thái dương đã tắt (2)

Tả Quang Thù hiểu thái độ này của mẫu thân là không thể thay đổi được, nhưng vẫn kêu thêm một câu: “Đi nói chuyện thì được, nương nhắc gia gia đừng có bắt nạt người khác!”

Hùng Tĩnh Dư nhịn không được mà trừng mắt với hắn ta: “Gia gia con đã bao tuổi rồi chứ? Con nghĩ ông ấy cũng như đám trẻ con các con à?”

Tả Quang Thù chỉ nói đùa thôi.

Nhưng không hiểu sao Khương Vọng lại hơi chột dạ.

Chỉ có trẻ con mới muốn bắt nạt ai đó, còn người trưởng thành là giết người cướp của.

Trước mặt Hoài Quốc Công, nếu ông có gì bất mãn, liệu con gà nhép là hắn có thể gánh vác được không?

Nhưng dù sao cũng chỉ có thể đi theo Hùng Tĩnh Dư.

Hắn đi sau Hùng Tĩnh Dư nửa thân người, tới một đình viện thật sâu trong Hoài Quốc Công phủ.

Khương Vọng chậm rãi bình phục lại tâm tình hơi thấp thỏm của mình.

Đại khái hắn có thể đoán được vì sao Hoài Quốc Công lại muốn gặp mình.

Một bộ “Diễm Hoa Phần Thành tường giải” của Tả Quang Thù kia đã nói rõ rất nhiều điều.

Giống như Khổ Giác đại sư có thể thông qua một cách thức liên hệ nào đó tìm được hắn, với đại nhân vật như Hoài Quốc Công, muốn bắt được duyên phận giữa hắn và Tả Quang Thù cũng không phải chuyện khó khăn gì.

Hoài Quốc Công Đại Sở Tả Hiêu, danh tự Kiêu Cuồng, nghe nói khi còn trẻ cũng là một tôn hung thần, về sau này thân cư cao vị mới dần dần bắt đầu tu dưỡng tính tình.

Đương nhiên, ông ta thành danh đã từ rất xa xưa rồi, hiện giờ, bên ngoài Sở quốc, nói không chừng cũng chẳng được truyền rộng rãi như nhân ma.

Nhưng người thực sự biết ông ta đương nhiên cũng sẽ chẳng có tâm tư nhàm chán này.

Khương Vọng đang ngẫm nghĩ về phong cách hành sự của Hoài Quốc Công, tự ước lược thái độ và cách nói chuyện của mình.

Chợt nghe phía trước có một câu hỏi vang lên.

“Khi nó ra đi… có đau khổ không?”

Tiếng nói quá nhẹ mềm, dường như còn chưa vang lên vậy.

Nhưng nó thật sự rõ ràng vang lên bên tai Khương Vọng.

Khương Vọng không dám nhìn sang nét mặt người bên cạnh, nhưng vẫn cảm nhận được nỗi đau khổ trong câu nói này.

Vị Đại Sở Ngọc Vận Trưởng Công chúa này không nói rõ tên, nhưng đương nhiên Khương Vọng vẫn biết “nó” kia là ai.

Không đau khổ… đại khái đây cũng là lời an ủi cuối cùng đối với một người mẹ.

Nghĩ nghĩ một lát, Khương Vọng mới trả lời: “Giống như một vầng mặt trời bị dập tắt. Hắn đi rất kiên quyết, cũng rất rực rỡ.”

“Như một vầng mặt trời ư….” Hùng Tĩnh Dư lẩm bẩm.

Bà tưởng tượng cảnh tượng chói lọi ấy mà cảm thấy…. đó chính là kết cục của Tả Quang Liệt.

Sau đó, bà dừng bước, nói: “Gian thư phòng phía trước kia, gia gia của Quang Thù ở trong đó.”

“Được, làm phiền bá mẫu đưa tới.” Khương Vọng thi lễ với bà một cái rồi một mình bước tới.

Bóng lưng thanh sam lỗi lạc trẻ tuổi này, để lại dấu ấn rất sâu sắc trong ánh mắt của mẫu thân.

Cùng là Hoàng Hà khôi thủ, cùng là thiên kiêu tuyệt thế, cùng là tuổi trẻ tài cao…

Nhưng hắn không phải nó.

Ước chừng vì tiên thuật Bình Bộ Thanh Vân mà những bước đi của Khương Vọng rất có tiên khí.

Mà Tả Quang Liệt lại là chói chang, lóa mắt.

Hùng Tĩnh Dư nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hoảng hốt như thấy được bóng lưng trẻ tuổi khoác diễm bào hoa lệ kia, nhưng bóng lưng ấy chẳng chịu quay lại với bà.

Cửa thư phòng đang mở, không có hạ nhân hầu hạ.

Khương Vọng cẩn thận đi vào, thấy một lão giả gầy gò ngồi sau bàn đọc sách, đang múa bút thành văn viết gì đó.

Ông chẳng ngẩng đầu, vẫn vừa viết vừa nói: “Ngồi.”

Khương Vọng hơi nhìn một chút, rồi ngồi xuống cái ghế dựa lớn bên cạnh tường. Sau lưng treo một bức tranh bách điểu triều phụng, bên phải là một băng ghế trà, bên kia băng ghế trà lại là một cái ghế khác.

Bố cục cả thư phòng chỉ có thể gói gọn trong một chữ “đơn giản”, không có bất kỳ trang trí thừa thãi nào.

Hoài Quốc Công thật sự không cố ý mài dũa tâm tình Khương Vọng, chẳng mấy chốc đã buông bút lông xuống, kéo phần hồ sơ kia tới góc trên bên phải của bàn đọc sách, rồi giương mắt nhìn lại.

Người có tên, cây có bóng.

Khương Vọng theo bản năng run lên, cái mông cũng bất giác nhấc lên một nửa.

“Hoàng Hà khôi thủ Khương Vọng, ta đã muốn gặp ngươi lâu rồi.” Hoài Quốc Công dùng câu này làm lời dạo đầu.

Khương Vọng nhìn sang, lần này đã nhìn rõ được khuôn mặt của Hoài Quốc Công Đại Sở.

Trợn láng, nho nhã, có vài phần tế văn tuế nguyệt để lại.

Mặc dù tướng mạo ông ta không quá già nua, nhưng người ta vẫn có thể cảm nhận được đây là một vị trưởng giả.

Ông ta cũng không bày hết uy nghiêm ra ngoài.

“Có thể được Quốc Công nhớ nhung là vinh hạnh của vãn bối.” Khương Vọng rất lễ phép đáp lại.

Hắn tôn trọng Tả Hiêu không chỉ vì thân phận Hoài Quốc Công Đại Sở của ông ta, mà càng vì ông ta là gia gia của Tả Quang Liệt, Tả Quang Thù.

Với trưởng bối của bằng hữu, hắn vẫn lấy lễ vãn bối để đối đãi.

Hoài Quốc Công lẳng lặng nhìn hắn một hồi, sau đó nói: “Thực ra ta có vài vấn đề muốn hỏi ngươi, nhưng sau này lại cảm thấy cũng không cần phải hỏi. Người sống một đời, chẳng ai tránh được tiếc nuối. Ta cũng không ngoại lệ.”

Ông ta khẽ thở dài một tiếng: “Hài tử, giờ ta chỉ muốn nhìn ngươi một chút.”

Tả Quang Thù quay lại sân của mình, ngồi trong lương đình một lát, rồi lại đứng một lúc.

Cũng không biết qua bao lâu, chợt y nghe có tiếng động bèn quay đầu nhìn lại, thì thấy Khương Vọng đang được hạ nhân dẫn đi tới.

“Các người nói chuyện gì mà lâu thế?” Tả Quang Thù nhìn chằm chằm Khương Vọng, hỏi.

“Cũng không nói gì.” Khương Vọng cười cười trả lời: “Hoài Quốc Công dặn ta thể hiện trong Sơn Hải Cảnh tốt một chút, không được khiến cho Tả thị Đại Sở các đệ mất mặt.”

“Nói bậy, gia gia ta sẽ không nói mấy lời đó!” Tả Quang Thù giận dỗi một câu rồi dặn dò: “Phòng của huynh đã dọn dẹp xong rồi, mấy ngày nay đã rất vất vả, nghỉ ngơi trước đi, ngày mai, ngày mai ta...”

Khương Vọng nghiêm trang gật đầu: “Ngày mai dẫn ta đi gặp tiểu tức phụ của đệ, ta vẫn nhớ!”

Tả Quang Thù giả bộ như không nghe thấy gì, nghiêm mặt nói: “Ngô thẩm, đưa Khương tiên sinh tới phòng khách.”

Còn bản thân thì giấu nắm tay ra sau lưng, ngẩng đầu ưỡn ngực rời đi.

Ngô thẩm khoảng chừng bốn mươi tuổi, ngoại hình bình thường, nhưng có vẻ sạch sẽ, ngôn hành cử chỉ cũng cho thấy bà rất có thể diện trong thế gia đại tộc.

Bà ta dẫn Khương Vọng tới phòng khách, dọc đường không nói nửa lời thừa.

Bình Luận (0)
Comment