Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Khương Vọng dựa vào trạng thái Thanh Văn Tiên, phân tách Ngũ Thức Địa Ngục, biến môn thuật pháp tấn công này thành một chiêu phòng ngự nhắm vào âm sát…
Chém giết trong thế giới âm thanh, thảm thiết nhưng lại không có dấu vết.
Những người đứng xem mắt không thể thấy, tai không thể nghe, chỉ có những người tham gia cuộc chiến mới có thể cảm nhận được.
Nhĩ Thức Địa Ngục nhanh chóng bị công phá, âm văn kia lọt vào trong Hỏa Giới, cũng bị đốt trong nháy mắt!
Dưới trạng thái Thanh Văn Tiên, vạn thanh đều thuần phục, lại giao phong trực diện với Nhĩ Thức Địa Ngục, âm văn của dơi quỷ Xích Huyết này đã bị hiểu thấu, cho nên bị chân hỏa thiêu đốt!
Ken két ken két…
Máu độc của dơi quỷ lại ngưng tụ bên trong Hỏa Giới, phát ra âm thanh ken két.
Âm văn bị phân giải rất nhanh, máu độc này lại ngoan cố hơn, ngược lại ăn mòn nền móng của Hỏa Giới.
Rốt cục vẫn là thứ do dị thú cấp bậc Thần Lâm phát ra, lớp phòng ngự Hỏa Giới rất nhanh liền lực bất tòng tâm.
Khương Vọng tiện tay nắm chặt, giữ toàn Hỏa Giới này trong lòng bàn tay, vo thành hình cầu, đương nhiên cũng bao bọc toàn bộ máu độc của dơi quỷ vào bên trong. Tinh lâu nơi chân trời chiếu rọi, dưới chân ngã đạo đồ, cố gắng thu nhỏ hỏa cầu đến cực hạn, khiến cho nó biến thành một viên cầu thủy tinh màu đỏ rực rỡ.
Búng tay bắn nhanh về phía dơi quỷ Xích Huyết.
Cơ thể to lớn của dơi quỷ Xích Huyết đang lao đến gần, thuận thế há mồm khẽ cắn viên thủy tinh!
Hỏa Giới lưu ly châu nổ tung trong miệng nó, nổ cho nó nghiến răng nghiến lợi nghiêng người.
Khương Vọng đâu chịu bỏ qua cơ hội này?
Đạp lên Thanh Vân, bay người đến gần, lúc đến gần mặt dơi quỷ Xích Huyết, lộn vòng một cách tinh tế, thân thể giống như cá vược vượt biển, xoay người ngồi lên lưng dơi quỷ Xích Huyết.
Cùng lúc hạ xuống, Trường Tương Tư cũng xoay ngược lại, đâm thẳng xuống!
Không biết là do dị thú được người thuần hóa rốt cuộc có thần trí không thông minh bằng dị thú trời sinh đất dưỡng hay chỉ là con dơi quỷ Xích Huyết do Xúc Nhương khống chế này tương đối ngu.
Mặc dù có chiến lực cấp bậc Thần Lâm, nhưng lại không có trí tuệ chiến đấu ở cấp bậc Thần Lâm.
Khiến Khương Vọng dễ dàng tiếp cận nó như thế…
Nhưng mà Thần Lâm dù sao cũng là Thần Lâm!
Kiếm phong sắc bén của Trường Tương Tư, vừa chạm vào sống lưng của dơi quỷ Xích Huyết, liền cảm nhận được một loại lực cản cực lớn. Bắp thịt màu ám hồng trong nháy mắt căng chặt, giống như sắt thép, xoắn trụ thân kiếm!
Lại thêm máu độc nhanh chóng vọt tới, giống như đàn cá đang cướp mồi, điên cuồng cắn nuốt kiếm khí.
Trường Tương Tư vang lên từng tiếng thanh thúy, là tiếng buồn vang do không chịu nổi áp lực.
Nếu không phải được năm ánh sáng thần thông nuôi dưỡng trong thời gian dài, bản chất đã sớm được nâng cấp, thì lần này thể nào cũng phải bị gãy làm đôi.
Mắt Khương Vọng chuyển sang màu vàng ròng, lập tức thiêu đốt miệng vết thương do kiếm gây ra, lại thêm một vòng hỏa tuyết màu đỏ ngầu, quấn quanh kiếm phong, thêm vào đó là không ngừng thúc giục kiếm khí giết vào trong cơ thể thú hình dơi này.
Dơi quỷ Xích Huyết đột nhiên ngửa đầu, phát ra âm thanh bén nhọn hỗn loạn, lần này lại có thể phá vỡ không khí, xuyên qua bức tường cản trở, khiến cho người bình thường cũng có thể nghe thấy, vang vọng trong đất trời.
Nó phát ra âm thanh kỳ lạ như “ang lu~!”
Nghe thấy âm thanh này, trong đầu như có kim châm.
Thần hồn bỗng xuất hiện cảm giác tan rã!
Đây là âm hồn bản năng của nó, có năng lực tấn công cả âm lẫn thần.
Trong đau đớn kịch liệt chợt xuất hiện, Khương Vọng nhanh chóng triển khai Quan Tự Tại Nhĩ, phối hợp với trạng thái Thanh Văn Tiên, liền lập tức ngăn cản thế tiến công của đạo âm văn này. Lớp lửa quanh người, thiêu đốt những âm văn tiến tới gần.
Cùng lúc đó, bên trong Ngũ Phủ Hải, một vầng Xích Tâm bay lên cao, tỏa thần quang chiếu rọi Ngũ Phủ!
Bí pháp vô thượng Quan Tự Tại Nhĩ của Huyền Không Tự, cộng thêm trạng thái Thanh Văn Tiên, lại thêm Kỳ Đồ Tri Kiến, sức đốt của Tam Muội Chân Hỏa, phá tan âm sát.
Thần thông Xích Tâm trấn giữ Ngũ Phủ Hải, trấn áp thần sát.
So với cơ thể cực lớn của dơi quỷ Xích Huyết, Khương Vọng nhỏ bé như một con kiến.
Nhưng mà lúc này hắn nửa quỳ trên lưng dơi quỷ, dựng thẳng kiếm đâm xuống lưng nó, lửa quấn quanh thân, uy thế không hề thua kém.
Một người một dơi quay cuồng trong không trung, đôi bên đồng thời chịu đau đớn, lại dùng các loại năng lượng để đánh nhau. Huyết khí, đạo nguyên, tinh quang, bay tứ tán, không khí quanh người đều bị xoắn chặt.
Đôi bên vẫn còn đang dây dưa, đột nhiên xuất hiện một bàn tay khổng lồ, từ trên trời giáng xuống, chuẩn xác bắt lấy cổ của dơi quỷ Xích Huyết!
Chính là Trọng Huyền Thắng đã đúng lúc dẫn quân giết tới.
Khống chế quân trận ba ngàn người, đối với hắn ta mà nói, là một chuyện rất dễ dàng.
Lúc này quyển động binh sát, hiển hóa Pháp Thiên Tượng, lập tức liền phối hợp với Khương Vọng. Bàn tay khổng lồ nắm chặt cổ thú hình dơi, được vô hạn Trọng Huyền lực gia trì, trực tiếp đánh nó bay xuống mặt đất!
Kiếm khí và chân hỏa của Khương Vọng, tranh giết bên trong cơ thể dơi quỷ. Trọng Huyền Thắng tập hợp binh sát chi lực của ba ngàn người, khống chế chặt chẽ cơ thể dơi quỷ Xích Huyết.
Nội ứng ngoại hợp.
Tiếng gió gào thét!
Thân thể khổng lồ của dơi quỷ Xích Huyết không ngừng giãy dụa, lại không ngừng bị phá giải, không ngừng gào to, lại không hoàn toàn rơi xuống, lúc cách mặt đất một khoảng không tới năm trượng, đột nhiên nó giang rộng đôi cánh da, cứ vậy dừng giữa không trung!
Bụng nó mọc ra một bướu thịt màu đen thui, bướu thị này dường như cung cấp cho nó vô hạn năng lượng, khiến cho nó vững vàng treo lơ lửng, cũng phản ngược lại Khương Vọng và Trọng Huyền Thắng.
Đi lên, đi lên, lại đi lên.
Đụng vào không khí, đụng vào mây bay, đụng vào trời cao.
Một người là tồn tại vô địch dưới Thần Lâm, một người đang khống chế thiên hạ cường quân như Đắc Thắng doanh, mượn lực ngàn quân.
Nhưng nhất thời cũng không thể ngăn chặn nó!
Thần Lâm, Thần Lâm!
Bất luận nguyên hình là gì, xuất thân từ tộc gì. Một khi thành tựu, thì đã là thần minh, đã như thần minh!
Sức mạnh như thần đang được bộc lộ…
Thình thịch, thình thịch!
Bướu thịt đen nhúc nhích như vật sống, khiến người ta cảm thấy tâm trạng hỗn hoạn, phiền lòng!
Lòng này có hận!
Hận từ kiếp trước, hận đến kiếp sau.
Hận phải uống máu, hận phải mài xương.
Hận không thể quên, đời này khó yên!