Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Bắc Hương Hầu Thượng Ngạn Hổ quay đầu lại và nhìn Trọng Huyền Thắng, người cao hàng chục trượng, rõ ràng hắn ta đang nhìn lên Trọng Huyền Thắng, nhưng như thể hắn ta đang nhìn xuống: “Bản hầu thực sự đã xem thường mỗi người các ngươi, đặc biệt là đã xem thường ngươi rồi. Ở độ tuổi của ngươi, mà đã có thể vận dụng binh trận đến trình độ như thế này, quả không phải là chuyện dễ dàng. Vậy thì cho bổn hầu thêm một bất ngời nho nhỏ thì sao?”
“Ta nói.” Tiết Xương với thân hình cao lớn nói: “Chúng ta có nên ngừng lãng phí thời gian không? Thuận tiện giết một tên trẻ tuổi, thế mà giết đến giờ còn chưa xong, nói ra thì mấy người chúng ta nên ra ngoài tìm một khối đậu hũ rồi tự đập đầu chết đi cho rồi!”
“Muốn thì tự mình đi đi, cái kiểu chết này cực kỳ thích hợp với loại người đại ngu xuẩn như ngươi.” Giọng điệu của Ly Phục vô cùng nhẹ nhàng: “Phí chút tay chân là chuyện bình thường, Cẩm An Hổ đâu mâu suýt nữa thì bị loại bỏ, con dơi lớn của Xúc gia thì bị đánh thành một con chim sẻ ngớ ngẩn, còn Bắc Hương Hầu của chúng ta thì đờ ra như một hòn đá .. Ha ha, đừng coi thường mấy người trẻ tuổi này, ít nhất họ cũng có đầu óc.”
Người nam tử này nhìn thì lịch sự lễ độ, thế mà vừa mở miệng ra gần như đều đã đạp tất cả mọi người một lần.
Chẳng trách cả một triều văn võ, mà chẳng có ai có quan hệ tốt với hắn ta cả.
Dương Lăng Hầu Tiết Xương, ban đầu đã tranh đạo với hắn ta ở Hổ Đài, tình thế như nước với lửa, hiện tại tự nhiên sẽ không cho hắn ta sắc mặt tốt: “Nếu như dùng cái công phu mồm mép đó của ngươi cho tu hành, thì khi ở Hổ Đài ngươi đã không thua ta rồi.”
Cận Lăng kéo quan đao, không nhịn được nói: “Được rồi, bớt tranh cãi đi một tí.”
“Ha! “ Lệ Ly Phục nhìn chằm chằm vào Cận Lăng rồi nói: “Đây không phải là An Quốc Hầu – người mấy ngày trước dẫn đại quân mấy chục ngàn người mà cũng không đuổi kịp Trọng Huyền Tuân sao? May mà ngươi biết cách chỉ huy, nên Đế Lăng về sau bị sỉ nhục, ngươi đúng là đại công thần của Tề quốc!”
Cuối cùng cũng biết phong cách vừa nhảy vừa chửi ở Thọ An thành lâu của Lệ Tử Nghiệp là từ đâu mà ra. Tên này đúng là chó! Bắt người nào cắn người ấy!
Nhưng cho dù nói như thế nào, thái độ của bọn họ ung dung như thế, tất nhiên là bởi vì, lúc này bọn họ đã chiếm được ưu thế tuyệt đối, khả năng phản kích gần như không có.
Một thiên kiêu cái thế như Trọng Huyền Tuân, đã phạy trốn một ngày một đêm dưới sự truy sát của năm vị Đại Hạ hầu gia. Nhưng vào lúc bị bao vây như thế này, y chỉ chậm rãi nói: “Ta không giỏi nói lời xin lỗi, ta sẽ chết trước mặt các ngươi.”
Trọng Huyền Thắng với trí tuệ phi thường và tài hùng biện vô song, khống chế quân đội, cũng nhất thời trầm mặc.
Dù hắn ta thông minh đến mấy thì cũng không thể tính toán chính xác mọi biến số trên đời. Mọi người đều có nhiều lựa chọn, và giao điểm của vô số lựa chọn là những khả năng vô hạn.
Ai biết sẽ có nhiều cường giả Thần Lâm như vậy vây công truy sát một Trọng Huyền Tuân cơ chứ?
Chiến trường ở mặt trận phía bắc không quan trọng hơn sự sỉ nhục của hoàng lăng hay sao?
Hắn ta suy đoán rằng những người trước mặt hắn ta có thể có những nhiệm vụ khác ngoài việc bao vây và giết chết Trọng Huyền Tuân, và rằng có thể có những thế lực mạnh hơn đang tham gia vào chiến trường phía bắc ... Nam Đấu Điện thực sự dám tham chiến toàn diện sao?
Nhưng những suy đoán này, những cân nhắc này, vào thời khắc này đều trở nên vô dụng.
Hắn ta rất rõ ràng, bây giờ chính là tuyệt cảnh!
Nếu không nhờ vào việc toàn bộ lực lượng của Đắc Thắng Doanh, đã giao phó toàn bộ trong ý chí quân sự tập thể, được Trọng Huyền Thắng nắm trong tay, thì lúc này cũng chẳng có mấy ai có thể đứng vững ổn định.
Cũng không phải dũng khí, chỉ là thực lực chênh lệch quá lớn lớn như vậy, làm cho người ta không có khả năng có tâm phản kháng.
Nhưng vào lúc này, Khương Vọng – người vừa mới dùng một kiếm đâm thủng lưng của Xúc Nhượng, vẫn đứng thẳng trên trời cao, vô cùng bình tĩnh.
Bình tĩnh không phải vì hắn không biết sợ.
Đó là bởi vì hắn đã phải đối mặt với quá nhiều khoảnh khắc tuyệt vọng, và hắn biết rằng mình vẫn phải đối mặt với chúng.
Nhìn thấy Ly Phục, Tiết Xương, Cận Lăng lần lượt tham gia chiến trường, nghe thấy những lời vẫn còn sự kiêu ngạo của Trọng Huyền Tuân, hắn chỉ nắm chặt thanh kiếm Trường Tương Tư của mình và nói: “Trọng Huyền Thắng, ta đã nói gì với huynh?”
Những lời dường như là một loại sắc lệnh, giống như một lời nguyền.
Cơ thể khổng lồ của Trọng Huyền Thắng cao đến mười mấy trận, và được bao bọc bởi binh sát, ầm ầm nổ tung!
Hắn ta giống như mũi tên bắn mặt trăng đã rời khỏi dây cung, dùng tốc độ kinh khủng hướng về phía đông nam.
Chính là để trốn thoát!
Quảng Bình Hầu Ly Phục đang ở phía đông, phất tay áo định ngăn cản.
Bỗng nhiên cảm thấy một cỗ lực lượng đáng sợ tấn công bầu trời!
Bang bang!
Phải chăng ông trời cũng có trái tim?
Tại sao lại vang dội vào ngay lúc này?
Ùn ùng ầm ầm!
Tang phủ làm gì có sông lớn, sao lại nghe thấy tiếng núi sông dâng trào? !
Một động tĩnh kinh khủng và cuồng bạo đến như vậy!
Ly Phục vừa sợ hãi vừa kinh ngạc quay đầu lại, liền thấy Khương Thanh Dương khoác áo ngoài tắm trong lửa đứng kiêu ngạo, trên người toát ra một đạo xích hoàng thần quang bất hủ!
Từng thớ thịt, từng đoạn xương, từng giọt máu, từng sợi lông trên cơ thể hắn đều đang gọi vang một cái tên, cũng đang cùng nhau vang vọng một loại cảm xúc.
Mà thiên địa cũng theo đó mà cộng nhan!
Chính là khoảng khắc hơi chậm lại này, Trọng Huyền Thắng đã cuốn binh sát lên, dùng tốc độ được đẩy đến mức cực hạn vọt qua bên người Ly Phục, hướng thẳng về phía đông nam, và biến mất khỏi trận chiến ngay lập tức!
Hắn ta không để ý đến bất kỳ điều gì, chỉ chạy và chạy.
Tốc độ của binh sát chi vân nhanh đến cực hạn, sau khi đột phá không gian được một lúc thì ầm!
Toàn bộ binh sát chi vân nổ tung.
Những người lính mặt tái nhợt của Đắc Thắng Doanh rơi xuống như mưa.
Có người lập tức bò dậy, có người lại không thể mở mắt ra, Trọng Huyền Thắng sơ lược một chút, chỉ còn tám trăm ba mươi sáu người còn sống.
Rất nhiều sĩ tốt vốn đang sống sờ sờ lại thoát lực mà chết!
Đây là đều những huynh đệ sinh tử cùng hắn ta và Khương Vương công thành rút trại, chuyển chiến ngàn dặm, bây giờ chỉ còn lại tám trăm ba mươi sáu người.
Mà Thập Tứ...
Thập Tứ được Trọng Huyền Thắng ôm trong ngực, khí tức cũng đã rời rạc.
Trọng Huyền Thắng đập vỡ bụng áo giáp của nàng, tránh việc áo giáp nặng nề sẽ đè chết nàng trong tình trạng này, mới nhìn thấy vẻ mặt như giấy vàng của nàng.
Là một siêu phàm tu sĩ có sức mạnh vượt trội hơn nhiều so với những sĩ tốt phổ thông, lại bởi vì nàng khó mà tham dự vào cuộc chiến ở cấp bậc Thần Lâm, nên trong đội hình quân đội, nàng đã không có chút ranh giới cuối cùng mà rút gần như hết toàn bộ bản thân của mình.
Tất cả chân nguyên, tất cả khí huyết, đều liên tục được chuyển đến đội hình chiến đấu.
Nàng mạnh hơn bất kỳ người sĩ tốt nào trong Đắc Thắng Doanh, nhưng nàng ấy lại là người đầu tiên bị rút cạn!
Đó là lý do tại sao bây giờ lại mệt lả như thế!