Chương 2779: Nhất Kiếm Xuất, Vạn Pháp Sinh! (4)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Ở trong một mảng sương mù mờ mịt vô tận
“Ha ha ha ha ha!”
Bọn họ đang cười như điên.
“Ha ha ha ha ha!”
Bọn họ đang chờ ngươi chết.
Chờ để ăn thịt và uống máu của ngươi. Muốn lột da ngươi ra làm y phục, muốn đánh nát tủy sương của ngươi!
“Hu hu hu hu hu.”
Có người đanh khóc thút thít.
“Hu hu hu hu hu.”
Tại sao ngươi phải cực khổ như vậy chứ?
Tại sao lại như con lừa bịt mắt, tại sao cứ đi về phía trước, mà cũng cứ quay mòng mòng tại chỗ mãi!
Tại sao lại cứ như sợi đàn bị kéo căng, một khắc cũng không thể thả lỏng ra được, một khắc cũng không thả lỏng được a!
Ngươi biết rõ ngươi sắp đứt rồi, nhưng nếu thật sự đứt được rồi thì còn tốt, nhưng ngươi lại không thể!
Ngươi đang kiên trì cái gì vậy?
Ngươi đang giãy giụa cái gì?
Đâu là ý nghĩa của ngươi?!
Ngươi sẽ được thấu hiểu không đây?
Tất cả những đau đớn, tất cả những đau khổ, chỉ có thể một mình chịu đựng, một mình gặm nhấm.
“Ha ha ha ha ha!”
Ngươi cũng cất tiếng cười lớn!
Điên đảo, hỗn loạn, tuyệt vọng!
Mọi cảm xúc tiêu cực giống như một con quái vật vô hình, tuy không có hình hài nhưng nó đang há to miệng gặm nhấm trái tim con người.
Hôm nay điên, ngày mai chết.
Ai có thể là một ngoại lệ?
Thành tựu Thần Lâm đã nhiều năm, hạt giống thần thông của Tiết Xương, đã sớm đơm hoa kết trái.
Ấy là cái gọi là nhất niệm khởi, mông muội sinh.
Cho dù Khương Vọng và Trọng Huyền Tuân có bay nhanh đến đâu, họ cũng phải đối mặt với những tư tưởng lạc lối của cuộc đời. Cho dù tu vi của bọn họ có mạnh đến đâu, bọn họ vẫn phải nếm trải nỗi đau của cuộc sống.
Tất nhiên, mấy người của Hạ quốc đương nhiên biết rõ lực lượng chiến đấu của chiêu đánh này của Tiết Xương.
Gần như là cùng lúc khi sương mù dày đặc ra đời từ trong hư không, Cận Lăng, Li Phục, Xúc Nhượng, Thượng Ngạn Hổ, Xích Huyết Quỷ Bức, cũng đã đồng thời phát động công kích!
Li Phục trực tiếp nắm năm ngón tay của mình lại với nhau, tạo thành một khóa khí ở trong khoảng không.
Không khí xung quanh Khương Vọng và Trọng Huyền Tuân đột nhiên đông cứng lại, không khí bị nén đến cực hạn, còn vững chắc hơn cả sắt théo, trói chặt cổ tay, mắt cá chân và cổ của họ như thượng đại hình!
Xích Huyết Quỷ Bức bay cao trên bầu trời, di động huyết nhãn, lần này không có khả năng vô ý làm bị thương đồng đội của nó, Thực Hồn Huyết Quang trực tiếp bắn về phía thiên linh của Khương Vọng.
Ống tay áo của Xúc Nhượng phồng lên, thần quang dâng trào cuồng nhiệt, dưới thân Khương Vọng và Trọng Huyền Tuân nở rộ một đóa u lam hỏa liên.
Thượng Ngạn Hổ nhảy lên không trung, nguyên lực như bùng nổ mạnh co rút lại về phía nắm tay của hắn ta, quá trình này quá dữ dội, thậm chí là giống hệt như cuồng phong nổi lên trong bão tố!
Cận Lăng áo giáp đã vỡ nát, để trần thân trên, tiến đến nhanh nhất, và hắn ta cũng là người nóng lòng nhất để chứng minh bản thân.
Khi quan đao được kéo ra, không gian hoàn toàn bị tách ra, khiến hắn ta trực tiếp vượt qua khoảng cách, dùng đao chém xuống, đồng thời chém xuống hai người!
Cùng lúc đó, trong sương mù mờ mịt đến vô tận.
Trọng Huyền Tuân với y phục nhuộm đầy máu, ngồi một mình ở trong khoảng không chỉ toàn tiếng hét thống khổ đến vô tận, đột nhiên mở mắt ra, một đao trong tay, ngàn dặm sương mù đã tan biến!
Ở cuối màn sương mù không bao giờ phân chia kia, y nhìn thấy một trụ ánh sáng màu xích kim phòng thẳng lên bầu trời, trong quang trụ bất hủ kia, là Khương Vọng cầm kiếm nhìn ra.
Đôi mắt của Trọng Huyền Tuân, là màu đen tuyền của Lạc Tử Đồ Long.
Đôi mắt của Khương Vọng không quá sắc bén, nhưng lại là sự bình tĩnh không bao giờ thay đổi.
Bọn họ đồng thời đối mắt, lại đồng thời chuyển thân!
Họ cũng biết rằng bên kia sẽ không bị làm phiền bởi sự mông muội này.
Bọn họ cũng không do dự mà đồng thời lựa chọn, một thức Đà Đao Kế!
Vì bọn họ đều hiểu rằng đây là sự lựa chọn tốt nhất trong hoàn cảnh hiện tại và là cơ hội duy nhất để bắt được chiến cơ.
Và bọn họ tin chắc rằng, đồng đội của mình cũng sẽ nắm chắc được nó!
Chỉ với một nhát đao, phá vỡ mê hải.
Nếu tâm bất biến, thì không ai có thể lay chuyển được!
Cận Lăng đang xông lên phía trước chợt phát hiện, giữa trời và đất dường như mọi thứ đều thay đổi!
Chiếc áo choàng sương giá trên lưng Khương Vọng dường như che phủ cả bầu trời.
Ngọn lửa bao quanh cơ thể Khương Vọng, dường như là hư ảnh của một con thần điểu mỹ lệ đang du tẩu.
Điều quan trong nhất nhất chính là, trong đôi mắt màu xích kim, trong con ngươi bất hủ kia, là kiếm quang cực kỳ thuần khiết!
Trong thân người có tứ hải, bên trong tứ hải có ngũ phủ, ngũ phủ đều có bí tàng.
Bí tàng đầu tiên là dành cho thần thông.
Những hạt giống thần thông hái xuống từ trong Nội Phủ Cảnh.
Thì chỉ sau khi thần nhi chi minh, mới có thể đơm hoa kết trái!
Khương Vọng sau khi thành tựu được Thần Lâm bất hối, bất lậu, bất khuyết, hạt giống thần thông nở hoa đầu tiên, có tên là Kiếm Tiên Nhân!
Lúc này, kiếm quang sáng ngời chói mắt, vô tận kiếm khí lúc này điên cuồng lao tới, trong nháy mắt đánh nát tất cả các khóa khí vướng víu, thậm chí kiếm khí đáng sợ còn cuộn quanh người Trọng Huyền Tuân, trợ giúp y cởi bỏ trói buộc, mà không hề làm tổn thương đến một góc áo của y.
Khương Vọng cứ thế đối mặt với Cận Lăng, rút kiếm chém ngang một đường.
Kiếm quang ầm ầm chảy mạnh như biển.
Hỏa Giới rực lửa chói lọi quét khắp bốn phía.
Sấm sét khủng khiếp gầm lên khắp bát phương!
Kiếm Tiên Nhân Tiên kiếm ở trạng thái hạt giống, là sự hợp nhất của tất cả các thần thông, có năng lực không phải Thiên Phủ nhưng rất gần với Thiên Phủ.
Sau khi Kiếm Tiên Nhân nở hoa rồi, thì mới có thể chân chính – nhất Kiếm! Diễn! Vạn! Pháp!
Chính là một kiếm này xuất ra, vạn pháp sinh!
Cũng cùng lúc đó.
Thực Hồn Huyết Quang của Quỷ Bức cũng đã tiến gần đến thiên linh của Khương Vọng, nhưng lại bị chặn bởi một Nhật Luân đột ngột được nhấc lên.
Thực Hồn Huyết Quang có tính ăn mòn cực kỳ cường đại, phát ra một tiếng động kỳ lạ trên lớp rìa ngoài của Nhật Luân, cuối cùng tiêu tan hết.
Nhật Luân này, ngày hôm nay, lúc đầu thì ngăn cản Thực Hồn Huyết Quang, sau đó trấn áo Ngũ Đầu Quỷ, hiện tại lại ăn sạch Thực Hồn Huyết Quang, đã trở nên ảm đạm vô cùng. Nó vẫn còn đang tiếp tục bành trướng!
Trong biên giới của sự hư ảo, một thanh đoản kích thực sự xuất hiện.
Chính là khi Tiết Xương kinh ngạc cảm nhận được Mông Muội bị phá, hắn ta đã xuất ra sát pháp Âm Dương Ngư!
Đầu cây kích vừa rơi xuống, vừa vặn đáp xuống trên thân Nhật Luân đang bành trướng mạnh.
Hình như có một tiếng nứt rạn thống khổ yếu ớt.
Trọng Huyền Tuân phun ra một ngụm máu, và Nhật Luân bị chém thành từng mảnh nhỏ!
Nhưng khi y dùng hai chân đạp xuống, Trọng Huyền chi lực vô cùng đáng sợ hạ xuống, trực tiếp đạp u lam hỏa liên dưới chân thành một cái bánh mỏng, hoàn toàn nghiền nát nó!
Nhưng mà lúc này, Thượng Ngạn Hổ lấy tư thế cực kỳ quái dị đáp xuống.
Nắm đấm tập hợp nguyên lực cực kỳ đáng sợ đã được tung ra!
“Sinh ra không biết trời cao đất dày, một tấm thân tàn ma dại.”
Thần thông, Lân Tuân!
Kỳ lạ nhất, ít giao du nhất, nhưng cao ngạo nhất, cường đại nhất.
Đây là tuyệt sát chi quyền!