Chương 2799: Xuân Sắc Hảo (1)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Văn Liên Mục lui về phía sau, né tránh ngón tay kích động đến nỗi đâm loạn xạ của hắn ta: “Tất nhiên thái y viện cực kỳ an toàn, Lệnh thái y bản thân cũng là Đương Thế Chân Nhân, đoán chừng có rất ít người mang ý xấu dám tới nơi này gây chuyện. Nhưng... sự an toàn của tính mạng không thể xem nhẹ, có một số việc cực kỳ khó tránh khỏi. Giống như ban đầu Tạ Bảo Thụ Tạ công tử khi đang dưỡng thương ở thái y viện, còn bị người lôi ra uy hiếp. Còn Lôi Chiêm Càn Lôi công tử khi còn hôn mê trong thái y viện, vẫn còn suýt nữa thì bị đánh. Thắng công tử, ngài nói xem có phải chúng ta nên tăng cường sự chú ý không?”
Bảo Trọng Thanh, người đang im lặng đứng ở một bên, chợt nhớ ra mình đã bỏ qua điều gì, lúc ấy trong số những người được gấp rút đưa về Lâm Tri trị thương,
Còn có một người Tạ Bảo Thụ.
Lấy cơ bản thế gia lễ nghi mà nói, y đã cố ý tới thái y viện thăm bệnh, mà lại không để mắt tới Tạ Bảo Thụ, thì quả thực không nên chút nào. Trong lòng ghi nhớ dợi chút nữa thuận đường đi thăm Tạ gia công tử một chút, thì bên tai đã nghe thấy âm thanh kinh ngạc của Trọng Huyền Thắng –
“Còn có chuyện như vậy sao? Đúng là đạo đức suy đồi, nhân tâm thoái hóa, không thể tưởng tượng được ở một nơi thanh tịnh như thái y viện, lại có một tên càn rỡ như vậy!”
Nói rồi, hắn ta đẩy thân thể mập mạp của mình về phía trước, rồi sử dụng Trọng Huyền chi lực, nhanh chóng đẩy cả Văn Liên Mục sang một bên: “Vậy ta càng phải tiến vào, phải tự mình bảo vệ huynh trưởng của ta mới được!”
Văn Liên Mục không thể nào đánh nhau một trận với Trọng Huyền Thắng ở một nơi như thế này được, nên khi đối mặt với thái độ ngang ngược của hắn ta, gã cũng thật sự hết cách.
Bảo Trọng Thanh sờ sờ mũi, cười nói với Văn Liên Mục: “Chuyền môn hộ từ xưa đến nay, đều là phòng quân tử chứ không phòng tiểu nhân, Văn tướng quân thấy có đúng không?”
Văn Liên Mục hờ hững liếc y một cái nói: “Đúng vậy.”
Sau đó, gã quay người đi theo vào.
Cửa lớn này rộng mở, người nào tiến vào cũng là tiểu nhân, thế mà cũng đem cả Bảo Trọng Thanh y cùng mắng chung vào trong đó.
Bảo Trọng Thanh tự làm bản thân khó xử, nhưng y ngược lại cũng không để bụng.
Mọi người đều là người thông minh, ai còn có thể thật sự bị một câu nói của ai đó kích động tâm tình cơ chứ?
Chân trước chân sau liền đi theo đi vào bên trong, y cũng rất muốn biết tình trạng hiện tại của Trọng Huyền Tuân. Mặc dù y thuật của Lệnh thái y vô cùng cao siêu, mặc dù Thụy Tiên Châm huyền diệu khó lượng, nhưng… vạn nhất thì sao?
Tất nhiên gia chủ tương lai của Bảo thị phải quân tâm đến tương lai của Trọng Huyền thị rồi. Ngay cả khi đã quyết định giao hảo với nhau, thì mức độ uốn cong lưng khom người vẫn còn là một câu hỏi, phải không?
Tất nhiên hoàn cảnh trong thái y viện vô cùng tối. Phù sơn lão quế rất được giới văn nhân mặc khách truy phủng, được tự xưng là “nhất căn khó cầu”, mọc liền nhau tạo thành bóng mát bên đường.
Mùi thơm dịu nhẹ làm tinh thần con người an ổn, phảng phất trong không khí.
Trong ô kính cửa sổ chạm rỗng , có trận pháp tinh luyện nguyên khí.
Tại vị trí có nguyên lực đậm đà nhất, đặt một chiếc giường ôn ngọc có khắc mệnh nguyên trận văn. Hàng trăm hàng vạn sợi tơ của nguyên khí thiên địa, hội tụ ở đây vì mệnh nguyên, ân cần chăm sóc nuôi dưỡng sinh cơ.
Vị Trọng Huyền Phong Hoa đại danh đỉnh đỉnh kia, đang nằm ngửa trên đó.
Cái người gọi là tuyệt thế thiên kiêu, khi y không nhúc nhích, cũng không có vẻ gì chói lọi như vậy.
Đặc biệt là khi Trọng Huyền Thắng chen chúc ở bên mép giường, nắm lấy tay y rồi rên rỉ, đột nhiên lại có một loại cảm giác vô lực khi tượng thần loại bỏ hết linh quang, đúng là giống hệt đồ đất nặn, không thể làm gì cả mà chỉ có thể để mặc người khác táy máy.
“Đáng tiếc, huynh tuổi còn trẻ đã phải chịu cảnh khổ nạn này, ngủ mãi không tỉnh, vĩnh viễn nhắm mắt ở nơi này...” Trọng Huyền Thắng luôn miệng than thở: “Đúng là trời đố kỵ nhân tài!”
Khi đang ai oán ca thán, hắn ta còn ngoắc ngoắc với Bảo Trọng Thanh: “Mau tới nhìn mặt huynh trưởng ta một lần cuối.”
Bảo Trọng Thanh ngược lại thực sự hy vọng câu nói này là sự thật.
“Khụ!” Văn Liên Mục không nhịn được nhắc nhở: “Lệnh thái y nói, trạng thái thân thể của Tuân công tử rất tốt, có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào.”
“Cho dù có tỉnh lại, thì chắc chắn cũng là thần chí không rõ, từ đây bắt đầu điên khùng ngây ngốc.” Trọng Huyền Thắng không chút do dự tiếp tục: “Ngô huynh! Thật sự là thiên đạo rung chuyển, không để nhân gian được viên mãn hay sao? Một gia sản lớn đến như vậy, lại chỉ dựa vào một mình ta—”
Trên giường ôn ngọc, Trọng Huyền Tuân nâng mi mắt lên, mơ hồ cảm giác hư ảo bị cuốn trôi, lộ ra con ngươi đen sẫm đen sẫm như trời nắng sau cơn mưa, đôi bàn tay bụ bẫm của Trọng Huyền Thắng, bất động thanh sắc vuốt đôi mắt của y xuống, lại thuận tay thả xuống một đạo an miên chú, trong miệng tiếp tục nói: “Một mình ta, cũng chỉ đành miễn cưỡng tiếp thu vậy.”
“Lấy tay ra.” Giọng nói bình thản của Trọng Huyền Tuân, phát ra từ dưới bàn tay to béo kia.
Trọng Huyền Thắng không chút xấu hổ rút tay về, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Huynh trưởng, huynh tỉnh rồi sao!? Thật không uổng công ta liều sống liều chết, ngày bay vạn dặm, cõng huynh từ đất Hạ về tới Tề quốc!”
Trọng Huyền Tuân vẫn không nhúc nhích, nhưng trong cơ thể y đang lẳng lặng nằm đó, lại có một lực lượng kinh tâm động phách đang chảy xuôi.
“Ngươi cõng ta trở về?” Y hỏi.
“Ài, đây đều là chuyện mà ngu đệ nên làm a. Lại nói, lúc đó có còn có hơn mấy chục vạn Hạ quân chặn đường, ai cũng muốn lột da rút gân huynh, ta sao có thể bỏ huynh lại được? Cõng huynh trực tiếp xông lên, dùng một đôi quả đấm, mở ra vạn lý diêu đồ…”
“Ngươi mỗi ngày bay ngàn dặm?” Trọng Huyền Tuân lại hỏi.
“Đương nhiên, đây là cách diễn đạt tương đối cường điệu, trên thực tế cũng không nhiều như vậy, huynh chỉ cần hiểu đại khái là được.” Trọng Huyền Thắng mặt không đổi sắc:
“Khi đó huynh trọng thương sắp chết, huynh đã nói với ta rất nhiều, không biết huynh còn nhớ hay không...”
“Ta đã nói với ngươi cái gì?” Trọng Huyền Tuân hỏi .
“Quả nhiên huynh thật sự không nhớ rõ!” Trọng Huyền Thắng thở dài một iếng: “Nghe ngu đệ khuyên một câu, vết thương lần này của huynh cũng không phải chuyện đùa, bị thương ở đầu óc. Không tĩnh dưỡng một ba năm năm, thì không lanh lợi lại được đâu.”